Chương 695: Sách ở giữa sông

Ở bên kia, đám hồ ly đều đã chạy trốn hết. Những võ giả vừa thoát ra khỏi gian phòng đương nhiên vẫn chưa cam tâm, nhưng có lẽ vì bị mùi hôi thối nãy giờ ám quá nặng, lúc này bọn họ vẫn còn hơi choáng váng và khó thở.

Cho đến khi qua hơn mười hơi thở, Thiết Ôn mới dẫn mọi người thi triển khinh công nhảy lên các mái nhà hoặc những nơi cao để tìm kiếm vị trí của mấy con hồ ly. Chỉ là giờ phút này tìm đi tìm lại cũng chẳng thấy một sợi lông cáo chứ đừng nói đến tung tích của đám hồ ly.

“Đại nhân, hình như bọn chúng bỏ chạy hết rồi!”

"Làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Thiết Ôn cực kỳ khó coi, một đôi ưng trảo nắm chặt thành nắm đấm, phát ra tiếng kêu răng rắc.

"Rốt cuộc cũng là yêu quái, dù võ công của chúng ta có cao đến đâu thì vẫn bị chúng qua mặt! Nơi này không nên ở lâu, trước tiên quay về chỗ yến tiệc xem thử, sau đó lập tức rời khỏi đây."

"Vâng!"

Mấy người nhảy lên trên mái nhà, chẳng mấy chốc đã quay lại nơi họ nhìn thấy đám hồ yêu mở tiệc trước đó. Ba người lúc nãy bị té ngã trong nhà đã được đồng bạn ở lại cứu ra ngoài nhưng vẫn còn nằm bẹp trên mặt đất.

"Bọn họ sao rồi?"

кyhuyen.com. Thiết Ôn liếc qua ba người nằm trên mặt đất, thấy ngực họ vẫn còn phập phồng, hẳn là không chết. Lão vừa hỏi, Giang Thông vừa rồi ở lại đây lập tức trả lời.

"Bọn họ không đáng lo, chỉ bị choáng rồi ngất đi, hơn nữa trong lúc hôn mê lại hít phải quá nhiều khí hôi thối, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh lại được. Nhưng mạch đã đập ổn định, hô hấp đều đặn, chắc là không sao đâu."

“Ừm.”

Thiết Ôn gật đầu, ánh mắt quét qua đám thuộc hạ của mình. Trong số họ, chỉ có hai người bị thương nặng nhất, một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay. Tất cả đều là do bị cắn, vết thương sâu hoắm, lộ cả xương, do con chó đen to trong đám hồ ly gây ra.

May mắn là đối với võ giả công môn, đây chỉ là những vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ cần bôi thuốc thì gần như không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

“Con cẩu yêu kia đâu rồi?”

"Chắc là bỏ chạy cùng đám hồ ly rồi."

Quay đầu nhìn lại yến tiệc, Thiết Ôn không khỏi thở dài.

"Ài, chỉ cách Vô Tự Thiên Thư vẻn vẹn một bước chân! Nếu có thể lấy được cuốn sách này mang về cho hoàng thượng, việc thăng quan tiến chức chẳng phải dễ như trở bàn tay sao, ài, tiếc quá!"

Trong lời nói của Thiết Ôn ẩn chứa vẻ không cam lòng mãnh liệt. Hơn nữa, ngoài những câu nói đó, trong lòng lão còn nhiều lời chưa nói hết. Trước khi dâng tặng cho hoàng thượng, có lẽ còn có thể lén xem Thiên Thư, biết đâu lại là một cơ duyên thần tiên...

Đáng tiếc là cơ hội đã mất, Thiết Ôn cùng đám cao thủ dù có tiếc nuối đến đâu thì cũng chỉ có thể nén lại sự khó chịu trong lòng.

"Giang công tử, đêm nay dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần gặp mặt này của chúng ta cũng xem như thành công. Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta cũng nên từ biệt rồi."

Giang Thông nhìn hai vị mật thám Đại Trinh bị thương cùng ba người bị hôn mê, khẽ đề nghị.

"Có vài vị đại nhân bị thương, hành động không tiện. Chi bằng đến phủ đệ của Giang gia dưỡng thương một thời gian, chờ vết thương khỏi rồi hành động, được không?"

кyhuyen.com. "Khà khà, không cần đâu, chúng ta sẽ đưa họ đi. Không phải do ta không tin tưởng Giang công tử và Giang thị, mà đây thực sự không phải chuyện to tát gì cả. Trước khi đến đây, chúng ta cũng đã chuẩn bị tâm lý. Đúng rồi, khi ta về triều, chuyện đêm nay nhất định sẽ được ghi vào mật tịch. Giang công tử ngày sau chắc chắn là quý nhân của triều đình, hy vọng có thể ký tên vào mật tịch giúp chúng ta chứng thực, chứng minh chúng ta đã dốc sức chiến đấu."

Lời nói của Thiết Ôn nghe có vẻ như vì lợi ích của bản thân để chứng minh công lao của mình, nhưng ý nghĩa trong đó lại khiến Giang Thông vui mừng.

"Chắc chắn rồi, ngày đó ta sẽ làm chứng cho Thiết đại nhân!"

Thiết Ôn lại gật đầu, chắp tay với Giang Thông.

"Giang công tử, sau này gặp lại!"

"Chư vị đại nhân, sau này gặp lại!"

Sau khi hai bên hành lễ với nhau, Thiết Ôn sai người khiêng ba người bị ngất do mùi hôi thối cùng với mọi người rời khỏi trang viên Vệ thị, hướng về phía bắc. Chỉ còn lại Giang Thông và những người khác đứng yên tại chỗ.

Lâu sau, một cao thủ gia tộc đứng bên cạnh Giang Thông khẽ nhắc nhở.

"Công tử, họ đã đi hết rồi, chúng ta cũng đi chứ?"

кyhuyen.com. Giang Thông gật đầu, ánh mắt quét qua những tòa nhà xung quanh, nheo mắt nói.

"Trang viên bỏ hoang của nhà họ Vệ rộng lớn như vậy, có khi lũ hồ ly chưa chạy xa và còn đang ẩn náu ở đâu đây? Các ngươi nói xem, có phải thế không?"

"À, quả thực có khả năng này. Nhưng dù sao đó cũng là yêu quái, không có Thiết đại nhân ở đây, chúng ta đơn độc ở lại cũng hơi mạo hiểm đấy chứ?"

Lời nói của vị cao thủ trong gia tộc này không phải là không có lý. Giang Thông nghe xong cũng rùng mình.

"Nói có lý, suýt chút nữa đã bị tham niệm lừa gạt. Quân tử không đưa mình vào nguy hiểm, cứ về trước rồi tính sau!"

Chẳng mấy chốc, Giang Thông và những người khác cũng rời khỏi trang viên Vệ thị. Trang viên rộng lớn lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, không có yến tiệc, không có đám hồ ly ồn ào và con chó say rượu, cũng không có thám tử mưu đồ bí mật.

Kế Duyên vẫn nằm nghiêng trên cây dương liễu bên bờ sông nhỏ, tay liên tục lắc lư Thiên Đấu Hồ. Ánh mắt rời khỏi những vì sao trên bầu trời, chuyển sang phía bên cạnh. Một con chó đen to đang chậm rãi đi tới, phía trước còn có một con hạc giấy nhỏ dẫn đường.

Đại Hắc vừa đi vừa liên tục lắc đầu, rõ ràng vừa rồi đã bị mùi hôi thối ám ảnh tâm lý.

"Ha ha ha... Mùi vị kia cũng không dễ chịu đi?"

кyhuyen.com. Với những yêu vật thành tinh như hồ ly và chồn, rất nhiều con sẽ lựa chọn tu luyện một loại thuật bảo mệnh không mấy lịch sự cho lắm, đó chính là "xì hơi".

Dù trong mắt nhiều người tu hành, đây là loại thuật thức chẳng ra gì, cũng không có tác dụng gì đối với một số người tu hành, nhưng không thể phủ nhận đôi khi nó rất hữu dụng khi sử dụng bất ngờ, nhất là khi yêu quái tu vi thấp gặp phải phàm nhân cường đại.

Kế Duyên đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của loại mùi hôi này. Với một người có khứu giác nhạy bén hơn cả chó như hắn, dù có thể chịu đựng được hầu hết những mùi khó ngửi, nhưng hắn tuyệt đối không muốn chủ động trải nghiệm đâu.

Nghe Kế Duyên trêu chọc, Đại Hắc càng thêm tủi thân. Vừa rồi, nó suýt chút nữa bị mùi hôi thối làm cho tam hồn xuất khiếu.

"Ư ư...ư..."

" Ha ha ha ha, được rồi được rồi, mời ngươi uống rượu, rượu của Kế mỗ không phải loại hàng chợ như bên kia đâu, há miệng ra nào."

Kế Duyên vừa cười vừa nói, đã đưa miệng bình Thiên Đấu Hồ xuống, rót ra một dòng rượu dài nhỏ. Mà Đại Hắc vừa nãy còn uể oải, khi nhìn thấy Kế Duyên rót rượu, trong tích tắc đã biến thành một bóng đen, lập tức lao xuống dưới gốc dương liễu, há miệng rộng, đón lấy dòng rượu mà Kế Duyên rót xuống một cách chính xác.

"Gù... Gù... Gù..."

Đại Hắc uống rượu, mũi nhăn lại, đôi mắt cũng nheo lại, tỏ vẻ vô cùng thích thú.

"Ô ô ô..."

Kế Duyên cất bình rượu, nhìn xuống Đại Hắc đang lắc đầu lắc cổ trên mặt đất, lộ ra vẻ rất vui sướng. Hắn không khỏi cười mắng một câu.

"Thật là một con chó nghiện rượu!"

Đại Hắc phía dưới dù có linh tính phi phàm, nhưng xét cho cùng cũng không phải quá lợi hại. Dòng rượu mà hắn vừa rót xuống có pha lẫn một ít rượu mạnh Long Tiên Hương, không ngờ Đại Hắc không bị ngã quỵ tại chỗ.

Nói ra cũng thú vị, Đại Hắc có khứu giác nhạy bén, dĩ nhiên sẽ thường xuyên ngửi thấy mùi rượu. Nhưng cả đời chó của nó chưa bao giờ uống rượu, cũng không bao giờ nghĩ đến việc uống rượu. Kết quả là tối nay uống một lần, nó đã không kiểm soát được, còn cảm thấy như đã tìm thấy chân lý cuộc đời chó.

Đại Hắc lắc lư dưới gốc dương liễu một lúc, cuối cùng cũng say. Nó va vào cây liễu, còn tưởng mình là con mèo, dùng bốn chân bám vào cây định leo lên. Sau khi thử mấy lần, Đại Hắc đã lột hết mấy miếng vỏ cây. Nó lắc lư lảo đảo, ngã ngửa ra sau. Bốn chân chó dang ra hai bên, bụng ngửa lên trời, say khướt.

"Một con chó mà có thể ngủ ở tư thế này, đúng là mở rộng tầm mắt thật đấy..."

Kế Duyên nhìn cảnh tượng dưới gốc dương liễu, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt lại chuyển sang dòng sông nhỏ bên cạnh.

Do duyên cớ lão Ngưu và những cảm giác trước đó, Kế Duyên tự nhiên có cảm tình với Đại Hắc. Thêm vào đó, con chó này cũng thật sự thú vị, tâm tính tốt, bản thân hắn lại thích nên đương nhiên sẽ vui vẻ giúp đỡ.

Lấy ra bút lông sói, không có giấy, cũng không có nghiên mực, Kế Duyên dùng tinh thần làm mực, lấy sông làm giấy. Từng nét từng nét thuận theo dòng nước chảy mà viết chữ. Dòng nước nhẹ nhàng, chữ viết cũng toát lên vẻ ung dung tự tại.

Toàn bộ trang viên Vệ thị lúc này hoàn toàn yên tĩnh, nhưng không phải là tĩnh lặng không có tiếng động. Thỉnh thoảng vẫn có tiếng ếch kêu và tiếng chim đêm vang lên, càng thêm vẻ u tĩnh.

Thật lâu sau đó, Kế Duyên thu bút, tay cầm bình rượu, nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắn từ từ nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn và nhẹ nhàng.

Chờ đợi như vậy gần nửa canh giờ, đám chữ nhỏ xung quanh cây dương liễu bắt đầu trở nên sinh động hơn. Một chữ cẩn thận hỏi:

"Đại lão gia có phải đã ngủ rồi không?"

"Không biết..." "Có lẽ ngủ rồi đấy nhỉ?"

"Vừa rồi Đại lão gia viết gì vậy?" "Không nhìn rõ."

"Con chó này có biết mình may mắn lắm không?" "Chắc nó không biết đâu?"

"Ta đoán là nó biết!"

"Đúng rồi, hạc giấy nhỏ, ngươi có ngửi thấy mùi rắm không?"

"Ríu rít..."

"Nhìn bộ dạng của bọn họ, mọi người nhớ đừng thử nhé." "Có lý!"

"Suỵt... Im lặng một chút..."

Trời tờ mờ sáng, Đại Hắc tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu hơi choáng váng. Nó ngẩng đầu nhìn lên cây liễu, vị tiên sinh ngủ trên đó đã biến mất.

"Gâu Gâu... Gâu Gâu Gâu..."

Tiếng chó sủa vang lên bên bờ sông của trang viên Vệ thị, nhưng trang viên rộng lớn vẫn giống như cũ, hoang vắng, đổ nát, không ai đáp lại, chỉ có một vài con chim đang bắt sâu ở bờ sông giật mình bay lên.

Sủa một hồi, Đại Hắc cảm thấy hơi mất mát, đồng thời cũng thấy càng lúc càng khát nước. Nó bèn đi xuống bờ sông, cúi đầu uống nước giải khát. Uống một bụng nước sông, cuối cùng nó cũng dễ chịu hơn một chút.

Chỉ là khi Đại Hắc nhìn rõ mặt nước, bỗng nhiên nó nhảy lùi một bước. Chỉ thấy vị trí nó vừa uống nước, dòng nước gợn sóng, giao thoa thành văn tự. Giọng nói của Kế Duyên cũng theo đó mà truyền ra.

"Thích uống rượu? Vậy thì cố gắng tu hành. Phần lớn những loại rượu ngon trên đời đều do những người thợ khéo léo chốn nhân gian và diệu thủ của người tu hành tạo ra. Nấu rượu là một loại tâm cảnh, uống rượu cũng vậy. Càng tu hành về phía trước, đi đúng con đường chính đạo thì lúc đó uống rượu mới chắc chắn là tốt nhất!”

Theo giọng nói của Kế Duyên biến mất, gợn sóng trên mặt nước cũng dần tan biến trở thành những gợn sóng bình thường.

Kế Duyên trước kia đã nghiên cứu xem có thể khiến thần ý cuốn theo gió, nhập vào mây, hòa cùng biến hóa tự nhiên hay không. Bây giờ quả thực hắn đã có chút tâm đắc, kỹ xảo thêu mây dệt gió thực sự cũng có phần thú vị.

Đại Hắc vẫn đang ngơ ngác nhìn mặt nước, giống như nó vừa nghe được không chỉ là một câu ngắn ngủi như vậy.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị