Sợ hãi, bất an, mê mang, bàng hoàng… cùng một cảm giác phấn khích sâu thẳm trong lòng…
Hồ Lý dẫn theo ba mươi hai con hồ ly liên tục không ngừng nghỉ chạy trốn về hướng tây nam. Sau khi thoát ly khỏi dạ yến, bọn chúng đã chạy suốt cả đêm, mật thám Đại Trinh chỉ tìm kiếm phụ cận khu vực trang viên Vệ thị đương nhiên sẽ không thấy.
Trời rạng sáng, vị trí của đám hồ ly càng lúc càng hoang vu, Lộc Bình thành sau lưng đã sớm không nhìn thấy rồi.
"Đại gia gia, hô... Hô... Đại gia gia, ta mệt mỏi, ta mệt mỏi quá rồi..."
Một con tiểu hồ ly mang một vết rách trên lưng do đao chém không thể cầm cự nổi nữa, chạy đến chỗ Hồ Lý kêu to. Hầu hết những con hồ ly khác cũng thở hồng hộc, vết thương trên người rỉ máu nhuộm đỏ cả bộ lông.
Bản thân Hồ Lý đang đi cà nhắc, cảm giác thống khổ đi theo suốt cả chặng đường. Bất quá gã biết rõ võ giả nhân tộc lợi hại không phải loại mà bản thân và đám hồ ly có thể chống cự, một khi bị đuổi kịp thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Tiếp tục chạy, tiếp tục chạy! Bị đuổi kịp chắc chắn sẽ chết. Tiếp tục chạy, tất cả mọi người tiếp tục chạy!"
Trong lòng Hồ Lý và mấy lão hồ ly đều minh bạch, tình huống đêm qua nguy hiểm như vậy mà không có con hồ ly nào bị trọng thương ảnh hưởng đến tính mạng, thứ nhất là bọn chúng ứng biến kịp thời và tình cảnh khi ấy rất hỗn loạn, thứ hai là nhất định tiên sinh đã xuất thủ đấy.
Nhưng Hồ Lý cũng biết rõ rằng sau đêm qua, tiên sinh sẽ không giúp gã nữa, thậm chí ngay cả danh hào của tiên sinh cũng không thể nói ra, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
ḱyhuyen.com. Đương nhiên, sự hưng phấn trong lòng Hồ Lý bắt đầu dần dần lấn át nỗi sợ hãi cùng bất an, lúc này lực chú ý của gã đều tập trung vào cuốn sách đang ngậm trong miệng.
Như người ta vẫn nói muốn làm việc tốt phải có công cụ tốt, cuốn sách Kế tiên sinh để lại cho bọn chúng tuyệt đối không thể là đồ vật đơn giản, có thể chân chính trợ giúp bọn chúng đặt chân vào con đường tu hành.
"Cuốn sách này phải được bảo quản cẩn thận, nghiên cứu kỹ càng!"
Đám hồ ly chạy liền một mạch hai ngày hai đêm, đến khi không ít hồ ly đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi thì bầy hồ ly mới tìm được một địa phương thích hợp để nghỉ ngơi.
Đó là một vị trí nằm sâu trong rừng nguyên sinh, bên trong có dòng suối nhỏ chảy qua. Ba mươi hai con hồ ly dừng lại bên dòng suối, tất cả đều nhao nhao lao xuống dốc sức uống nước.
"Ọt ọt ọt ọt" một tràng âm thanh phát ra giữa đám hồ ly, sau đó từng con hồ ly một hoặc là nằm thở bên bờ suối, hoặc là giúp nhau liếm láp miệng vết thương.
“Những người đó sẽ không bắt kịp nữa phải không?”
"Chắc là không kịp đâu." "Đúng vậy, chúng ta chạy hai ngày rồi..."
"Chúng ta còn có thể quay về không?" "Quay về? Vệ thị trang viên có lẽ không thể về được..."
"Núi Tiểu Liễu thì sao?" "Ta không biết...."
Trong lúc tu hành, cuốn “Vân Trung Du Mộng” đặt ở bên người, Hồ Lý nhúc nhích cái chân trước bị thương. Hai ngày nay gã dùng linh khí mỏng manh trong người để hỗ trợ khôi phục vết thương. Hiện tại chân trước đã có thể hoạt động bình thường trở lại, chỉ là vẫn còn đau.
“Vết thương của mọi người ổn chứ?”
"Ngoại trừ đau thì không thấy có gì khác." "Ta cũng vậy, chỉ đau thôi."
"Ta bị trọc mất một mảng lông, không những đau mà còn rất khó coi..."
ḱyhuyen.com. "Vài ngày là mọc lại thôi..."
Nghe được câu hỏi của Hồ Lý, một đám hồ ly đều nhao nhao tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Thấy mọi người có chút thất lạc, Hồ Lý nở một nụ cười rồi hóa thành hình người. Chỉ là gã tu hành chưa đến nơi đến chốn, quần áo cũng không đem theo bên mình, vì vậy miễn cưỡng lấy huyễn pháp diễn hóa thành một kiện áo gai đơn giản, không có tinh tế như lúc trước.
"Mọi người đừng nản chí. Lúc trước tuy rằng tình thế nguy hiểm, nhưng chúng ta đã lấy được thiên thư từ trang viên Vệ gia, chỉ với cuốn sách này thôi cũng khiến người ngoài ghen tỵ chết với chúng ta đấy."
"Đúng, thiên thư ở đây!" "Mở ra xem, mau mở ra!"
"Nghe nói sách ở Vệ gia chính là Vô Tự thiên thư, chúng ta là yêu quái cũng có thể xem sao?"
"Lúc trước sách phát sáng, còn có chữ bay ra đấy!"
"Tới đây, tới đây!"
Hồ Lý vẫy vẫy hai tay, ra hiệu cho một đám hồ ly tới đây. Mọi người đối với thiên thư đương nhiên hết sức tò mò hơn nữa còn mang kỳ vọng to lớn, nên dù thân thể có mệt mỏi đến đâu cũng cố hết sức lao tới, xếp thành một vòng xung quanh Hồ Lý.
ḱyhuyen.com. Hồ Lý ngồi ở trung tâm, mang tâm trạng của một người hành hương, cẩn thận mở ra Vân Trung Du Mộng. Bên trong sách là một mảng giấy trắng không có một chữ, nhưng cái này dường như chỉ là ảo giác trong nháy mắt, ngay sau đó chữ viết liền tràn đầy trang giấy, như thể chúng vừa mới tồn tại.
Lần này Vân Trung Du Mộng không phát sáng bắt mắt như hồi ở dạ yến, văn tự bên trong đơn thuần chất phác giống như thư tịch bình thường, ngoại trừ nguyên văn vốn do Trọng Bình Hưu ghi, ở giữa những hàng chữ còn có những chữ nhỏ li ti.
"Những chữ to này hình như đều chỉ tả phong cảnh, xem không hiểu gì cả.."
"Đừng ồn ào nữa, xem chữ nhỏ đi, chữ nhỏ bên trong mới là trọng điểm."
Một đám hồ ly nhìn đến nhập thần. Những chữ nhỏ như ẩn như hiện, có những chú thích và giảng giải về Vân Trung Du Mộng, có những lý giải về linh khí ngũ hành, dường như còn có cả một bức cảnh sắc sơn thủy ở trong đó, ẩn hàm một ít thiên địa chi lý.
"Tranh vẽ? Bức tranh này thật chân thật, ta thấy được trăng tròn trên đỉnh núi..."
Một tiểu hồ ly lầm bầm trong miệng, cảm giác như tâm trí của bản thân tập trung hoàn toàn vào bức tranh. Nó lắc lắc đầu, phát hiện trời đã tối, quay sang nhìn trái phải lại không thấy có ai, chỉ còn một mình ở nơi này.
"Hù.....hù....."
Một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, tạo thành từng gợn sóng trên bộ lông xù. Nó kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh rồi lại nhìn xuống dưới chân, phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi.
ḱyhuyen.com. "Chuyện gì xảy ra, các ngươi ở đâu? Đại gia gia, nhị cô, các ngươi ở đâu?"
Khung cảnh tịnh mịch không tiếng động, chỉ có từng trận hồi âm vọng lại từ sơn cốc.
"Các ngươi ở đâu. . . Ở đâu. . . Ở đâu. . ."
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, trên trời treo một vầng trăng sáng, sáng đến mức làm lu mờ các ngôi sao xung quanh. Nhìn kỹ thì lại thấy vầng trăng này cách đỉnh núi rất gần, dường như sinh ra một loại ảo giác chỉ cần giơ móng vuốt lên là có thể chạm tới.
Cũng trong thời khắc này Hồ Lý bừng tỉnh, phát hiện xung quanh không còn con hồ ly nào, bản thân đang ngồi trên một chiếc nệm giữa không gian trắng xóa mịt mù, trên tay đang cầm Vân Trung Du Mộng.
"Đây là nơi nào?"
Hồ Lý nheo mắt nhìn về phương xa, lọt vào tầm mắt gã cũng chỉ là vùng không gian trắng xóa không rõ đại địa, cảm giác có chút mơ hồ. Sau một khắc, Hồ Lý chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt hướng xuống phía dưới, phát hiện dưới chân là một mảng mây trắng rộng lớn.
Cảm giác quang cảnh rất chân thực, gió trời thổi trước mặt, mây trắng vờn xung quanh, hơn nữa độ cao nơi này thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nếu té xuống chắc chắn là thịt nát xương tan, làm tim Hồ Lý đập bịch bịch liên hồi.
"Nơi này là bầu trời? Chỉ có chính mình. . . Là trong huyễn tượng sao?"
"Đúng, cũng không đúng."
Âm thanh của Kế Duyên từ bên cạnh truyền đến, Hồ Lý sững sờ nhìn sau lưng, rồi lại ngó nghiêng bốn phía nhưng lại không thấy thân ảnh của hắn.
"Tiên sinh, tiên sinh người ở nơi nào? Tiên sinh. . . !"
Hồ Lý đứng dậy, không dám tùy ý di chuyển sợ té xuống, chỉ biết quay mặt tứ phía la lên.
"Đọc sách."
Âm thanh Kế Duyên lần nữa truyền đến, Hồ Lý nghe vậy vô thức cúi đầu, thấy cuốn sách bản thân đang cầm hiện lên văn tự, chính là hai chữ "đọc sách".
'Không phải thanh âm! Là văn tự?'
Nếu suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi xác thực cũng không phải âm thanh mà lỗ tai nghe được, giống như là bản thân trực tiếp cảm nhận âm thanh của Kế tiên sinh.
"Tiên sinh, ta nên làm cái gì bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ...."
Dù là lúc trước gã đã hiểu ý của Kế tiên sinh ở một mức độ nào đó, nhưng nước đã đến chân, ngoại trừ niềm vui khi thấy được thiên thư, cảm giác bàng hoàng do dự đương nhiên không thể tránh được.
"Kế mỗ đương nhiên là hy vọng các ngươi có thể giúp ta, nhưng có một số việc Kế mỗ sẽ không cưỡng cầu. Thời khắc này cũng là cơ hội để ngươi đưa ra lựa chọn..."
Văn tự đến đây thì ngừng một khắc, sau đó những văn tự mới lại tiếp tục xuất hiện.
"Trước đây thương nghị sự tình cùng các ngươi, các ngươi ngoài miệng đáp ứng, trong thân tâm suy nghĩ như nào thì ta không biết. Không phải Kế mỗ cho rằng các ngươi dám nói dối, rõ ràng các ngươi vẫn chưa nhận thức hết những ý nghĩa của việc này, chưa biết được những nguy hiểm kèm theo. Sự cố với mật thám Đại Trinh lần này coi như là hồi chuông cảnh tỉnh các ngươi..."
"Mộng cảnh mà tất cả các ngươi nhìn thấy có thể giống nhau, cũng có thể khác nhau. Cảnh tượng trước mắt đại biểu cho tâm cảnh và khả năng cảnh ngộ, chính là một loại nguyện cảnh. Nói đơn giản, trong lòng ngươi mong muốn điều gì, trước tiên hãy nhìn vào cảnh của nó, hai nguồn hợp nhất, con đường tự hiện ra...."
"Bất luận lựa chọn như thế nào, duyên pháp lần này coi như là quà của Kế mỗ dành cho các ngươi. Giờ các ngươi có ý định rời đi ngay lúc này, quay về ngọn núi trước kia hay tìm kiếm một địa phương khác để tu hành, Kế mỗ cũng không trách các ngươi. Nếu cả ngươi cũng có ý định ly khai, hãy để lại Vân Trung Du Mộng cho những hài tử nguyện ý tiếp tục."
Hồ Lý hiểu rõ ý tứ của Kế tiên sinh. Lúc trước tiên sinh cũng đã nói mời gã ra hỗ trợ, sự việc chắc chắn không đơn giản rồi. Hồ Lý chưa muốn vội vàng quyết định, gã hỏi lên trong vô thức.
"Nếu như, nếu như tất cả mọi người muốn rời khỏi đây....."
Hồ Lý hỏi câu này trong sự căng thẳng, nhưng gã cũng tin tưởng vào sự tín nhiệm của Kế Duyên đối với bản thân. Hồ Lý tin rằng Kế tiên sinh sẽ không ngại hỏi thẳng những lo lắng trong lòng gã, thay vì lừa gạt gã.
Văn bản ngừng lại vài hơi thở, sau đó hiện ra một đoạn chữ.
"Vậy để Vân Trung Du Mộng trên mặt đất, các ngươi cứ rời đi."
"Nhưng, cuốn thiên thư này...cứ để, cứ để như vậy chẳng phải là không an toàn sao? Ngộ nhỡ gió táp mưa sa chẳng phải là phung phí của trời..."
"Vân Trung Du Mộng sẽ tự quay trở về với ta. Được rồi, Kế mỗ chỉ nói đến đây thôi, ngươi ngồi ở đây cảm ngộ cho tốt, kẻo phung phí thời gian mà chẳng thu được gì."
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Hồ Lý thấp giọng hô vài tiếng, quyển sách trên tay không có phản ứng gì. Thời gian trôi qua, dần dần sự chú ý của gã chuyển sang cảnh sắc xung quanh.