Lăng Thanh phát hiện bản thân đã xuyên qua.
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, thân là thanh niên thế kỷ 21, có ai mà chưa nghe nói đến xuyên qua đâu.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình vậy mà lại xuyên vào một quyển sách.
Đây cũng không là gì, xuyên sách và xuyên không, mấy năm nay rất thịnh hành.
Hắn không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Lăng Thanh vẫn bình tĩnh như thường.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền không thể bình tĩnh được nữa.
Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện nội dung quyển sách này hoàn không giống với những bộ tiểu thuyết hắn thường xem.
Cẩu huyết tra tiện rất bình thường, nhưng cẩu huyết tra tiện lại còn có sinh tử như thế này thì một chút cũng không bình thường!
ḱyhuyenⓒom. Mà hiện tại, hắn thế mà lại xuyên vào cẩu huyết tra tiện sinh tử văn.
Lăng Thanh nhìn một chút cái bụng nhỏ của chính mình, chắc không phải là hắn dùng cái thân thể này sinh con đâu nhỉ?
Không phải chứ! Hắn công như vậy, nếu xuyên sách thì cũng phải là công chứ!
Tuyệt đối không có khả năng xuyên thành thụ đi!
Nhưng mà tránh của nào trời trao của đó, chờ đến khi đọc xong cốt truyện, Lăng Thanh bi ai phát hiện, mẹ nó, vậy mà đúng là cái thân thể này của hắn.
Cái thân thể mà hắn xuyên vào này, chính là tiện thụ trong đôi tra tiện kia!
Hắn nhìn mỹ nhân đang cùng quản gia nói chuyện cách đó không xa, không thèm liếc nhìn mình dù chỉ một cái.
Đây là tra công trong đôi tra tiện kia, cũng là người giàu nhất trong tiểu thuyết, nắm giữ mạch máu kinh tế cả nước, Vu gia đại thiếu gia, Vu thị tổng tài, Vu Thần.
Lăng Thanh có chút tiếc hận, diện mạo này thật sự rất hợp khẩu vị của mình.
Thời điểm hắn vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt này thiếu chút nữa không nhịn không được hỏi số điện thoại của đối phương.
Mỹ nhân có diện mạo thần thánh thế này, cho dù không chiếm được hoàn toàn thì trải qua được một đêm xuân cũng rất tốt.
Đáng tiếc, thế mà lại là nhân vật chính của thế giới này.
Đã vậy lại còn là tên tra công làm cho thân thể này của mình mang thai sinh con!
Lăng Thanh thở dài.
ḱyhuyenⓒom. Một núi không thể có hai công, đặc biệt là đối phương còn là một tên tra công, đàn ông thế này không chia tay chẳng lẽ để dành ăn Tết sao?
Lăng Thanh đang chuẩn bị mở miệng đòi chia tay, ký ức chợt lóe, Lăng Thanh hết sức kinh sợ.
Mẹ nó! Cốt truyện thế mà đã phát triển đến lúc hai người kết hôn rồi!
Không chỉ có vậy, đêm tân hôn, chồng mình còn bỏ lại mình chạy đi gặp bạch nguyệt quang, quá kích thích!
Không sai, tuy rằng nguyên chủ là nhân vật chính, nhưng tra tiện mà, tất nhiên tra công giai đoạn đấu đối với tiện thụ không thể nào là tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực của hắn chính là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm mình trong làn nước trong xanh không chút yêu diễm, bên ngoài thẳng… Không, phải là bên ngoài cong, không nhánh không cành, hương thơm thanh khiết lan xa, đóa hoa thanh cao, chỉ có thể nhìn không thể dâm loạn, bạch liên hoa đệ đệ.
Tuy rằng bây giờ cưới hắn, sau này cũng sẽ ly hôn, sau đó lại là một trận truy thê mãnh liệt, lại phục hôn, rồi lại ngược thân ngược tâm, mang thai sinh non, lại chuẩn bị ly hôn, lặp đi lặp lại, cho đến khi hai người đều không thể gây sức ép được nữa.
Không cần thiết, không đáng, trực tiếp làm luôn đi.
Lăng Thanh ngáp một cái, vẫy vẫy tay với mỹ nhân đang đứng cách đó không xa: “Anh mau đến đây.”
ḱyhuyenⓒom. Vu Thần quay đầu nhìn vào mắt hắn, trái tim Lăng Thanh nhảy lên một cái.
Mẹ nó! Thật sự quá đẹp, người đẹp trước mặt nhưng không thể ngủ cùng, Lăng Thanh thật đau lòng.
Vu Thần nhíu mày, không tình nguyện đi tới trước mặt Lăng Thanh, giọng điệu lạnh nhạt phảng phất giống như chạm vào một khối ngọc bội: “Chuyện gì?”
Lăng Thanh vừa nhìn mỹ nhan dưỡng mắt, vừa bình tĩnh nói: “Cho tôi một ngàn vạn, chúng ta ly hôn.”
Vu Thần kinh: “Cậu nói cái gì?”
Lăng Thanh giống như Tây Thi ôm ngực, vô cùng đau đớn: “Tôi thả cho anh tự do!”
Vu Thần: “… Đây là thủ đoạn mới cậu dùng để hấp dẫn tôi sao?”
Lăng Thanh bi thương lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là vì anh suy nghĩ, dù sao, tôi cũng yêu anh như vậy mà!”
Vu Thần:…
Lăng Thanh hai mắt đẫm lệ mông lung: “Anh không muốn cùng tôi ly hôn sao?”
“Cậu thấy sao?”
Lăng Thanh “Vậy cho tôi một ngàn vạn, tôi liền có thể cùng anh ly hôn ngay bây giờ.”
Hắn hợp tình hợp lý, trực tiếp kích động: “OMG! Anh xem giấy chứng nhận ly hôn này! Cả nước bùng nổ! Phiên bản đá quý siêu hot, số lượng có hạn! Cao cấp! Khí thế! Cảm giác thoải mái! Có nó, anh chính là người đàn ông tự do nhất thế giới! Hôn nhân, gia đình, trách nhiệm không còn quan hệ gì với anh! Anh sẽ trở lại làm người đàn ông thành công! Mua ngay bây giờ, chỉ cần một ngàn vạn! Chỉ một ngàn vạn! Mua về chắc chắn có lời! Chỉ cần một ngàn vạn, độc thân tự do mang về nhà! Mua nó! Mua nó! Mua nó!”
Vu Thần:…
Vu Thần không muốn cùng hắn nói chuyện: “Cậu không có việc gì thì tốt, tôi còn có việc, về công ty trước.”
“Còn một ngàn vạn của tôi…”
“Cậu như vậy là không thể chờ đợi được nữa muốn lấy tiền của tôi sao?” Vu Thần cau mày, “Chúng ta bây giờ chỉ vừa mới kết hôn!”
Lăng Thanh liếc mắt nhìn hắn, cũng không diễn, ngữ điệu lạnh lùng nói, “Nếu không thì sao, tôi không muốn tiền thì muốn cái gì? Muốn anh ghét bỏ tôi, hay là muốn anh ngoại tình trong tư tưởng?”
“Cậu!” ánh mắt Vu Thần lóe lên chút không vui.
Lăng Thanh trừng mắt nhìn: “Cho nên mới nói, chúng ta không thích hợp, ly hôn là tốt nhất, bảo bối cân nhắc đi, nếu OK hai ba ngày sau chúng ta nói tiếp?”
“Cậu còn muốn tiếp tục?” Vu Thần thật sự bị hắn chọc tức chết.
Lăng Thanh khẽ cười: “Vậy thì, tôi cho anh số tài khoản để anh chuyển khoản cho dễ nha, hay là anh trực tiếp viết chi phiếu cho tôi luôn?”
Vu Thần:…
Vu Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu hết hy vọng đi! Một đồng tôi cũng không đưa cậu! Có thời gian như vậy thì cậu nên cẩn thận ngẫm lại những lời mình nói lúc trước đi, bớt kiếm chuyện một chút!”
Có thể nói mỹ nhân đúng là mỹ nhân, tức giận mà cũng đẹp nữa.
Lăng Thanh nhìn mặt hắn, vừa cảm khái, vừa phất tay bắt đầu đuổi người, “Không đồng ý liền đi ra ngoài, không cần quấy rầy tôi nghỉ ngơi cảm ơn ~”
“Tôi còn chưa cùng cậu nói xong đâu.”
Lăng Thanh thèm để ý đến hắn, “Ồ.”
“Cậu nghe không hả!”
Lăng Thanh, “À.”
“Thái độ này của cậu là sao!!”
Lăng Thanh, “A.”
Vu Thần bùng nổ, “Giỏi! Cậu giỏi lắm!”
Lăng Thanh khẽ cười, “Đương nhiên.”
Hắn nói xong, hướng Vu Thần phất phất tay, tiếp tục ngủ.
Lăng Thanh ngủ cả một buổi chiều, cuối cùng cũng ngủ đủ rồi mới chịu rời giường.
Hắn sửa soạn rồi ra khỏi phòng mình, thuận tiện sắp xếp lại nội dung cốt truyện trong đầu mình, duỗi cái eo lười đi xuống lầu ăn cơm.
Vu Thần vẫn chưa trở về, người làm đối với vị phu nhân mới vào cửa như hắn không có một chút tôn trọng nào.
Nữ đầu bếp vừa cắn hạt dưa vừa tỏ vẻ, “Ngài không có tay à? Sao không tự mình nấu cơm đi?”
Lăng Thanh nghe vậy, cũng không cãi nhau với cô ta, bình tĩnh đi vào phòng bếp.
Hai phút sau, phòng bếp bốc cháy.
Nữ đầu bếp kinh hãi, “Cậu muốn chết hả?”
Lăng Thanh mặt đầy vô tội nhìn cô ta, “Tôi không biết nấu cơm.”
“Vậy mà cậu còn vào bếp!”
“Không phải cô nói sao” Lăng Thanh lặp lại lời cô ta nói: “Ngài không có tay à? Sao không tự mình nấu cơm đi?”
Nữ đầu bếp:…
Nữ đầu bếp tức giận đến muốn mắng người, quản gia nghe tin vừa tới liền mắng cô ta.
Nữ đầu bếp ủy ủy khuất khuất, khóc sướt mướt, sau khi quản gia thúc giục cầm bình chữa cháy bắt đầu dập lửa.
Lăng Thanh thấy mọi người trong phòng đang tự cứu hoả, cảm thấy có vẻ không cần mình hỗ trợ, xoay người ra cửa.
Chờ đến khi mọi người dập lửa xong, nhớ tới đầu sỏ gây tội, đang muốn dạy dỗ hắn một trận mới phát hiện đã không thấy Lăng Thanh đâu nữa.
Quản gia vội vàng gọi điện báo cho Vu Thần, “Thiếu gia không ổn rồi, phu nhân chạy mất rồi!”
Vu Thần:???
“Cậu ấy châm lửa đốt bếp, sau đó liền chạy mất!”
Vu Thần:!!!
Vu Thần xoa xoa huyệt Thái Dương, “Được lắm, để cho cậu ta chạy, tôi ngược lại muốn nhìn xem, đến tối cậu ta có trở về hay không!”
Nói xong, hắn tức giận quăng văn kiện trên tay.
Hoắc Kỳ đang ngồi trên sô pha uống trà thấy vậy, hiếu kỳ hỏi, “Có chuyện gì mà tức giận vậy?”
“Không có gì.”
“Có quan hệ tới người vợ mới cưới kia của cậu đi.” Hoắc Kỳ suy đoán.
Vu Thần trừng mắt nhìn hắn.
Hoắc Kỳ cười tủm tỉm, “Cho nên vì sao cậu lại cùng cậu ta kết hôn? Cậu thích cậu ta?”
“Đùa gì thế, tôi thích cậu ta?” Vu Thần cười lạnh thanh, “Người như cậu ta, tôi mà thích, tôi là chó!”
Hoắc Kỳ táp lưỡi, “Vậy mà các cậu còn kết hôn.”
Vu Thần nhìn hắn, không nói gì.
Lăng Thanh xuống xe taxi, vào một khách sạn gần đấy ăn cơm, cơm nước xong, liền thấy Vu Thần cùng bạn của hắn từ hướng khác đi tới.
Hoắc Kỳ thấy được hắn, huých tay Vu Thần, “Vợ cậu kìa.”
“Vợ cậu á!” Vu Thần oán giận nói.
Kết quả quay đầu lại, mẹ nó, vậy mà đúng là vợ mình!
Lăng Thanh cười cười, đi qua.
“Không phải cậu chạy rồi sao?” Vu Thần hỏi.
Lăng Thanh bất đắc dĩ: “… Ông anh, tôi chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi.”
Vu Thần, “Cậu còn châm lửa đốt nhà!”
Lăng Thanh không thừa nhận, “Đừng nói bậy nha! Ai đốt nhà? Tôi chỉ là không biết nấu cơm, cố tình có người muốn tôi làm, cho nên tôi mới vô ý làm phòng bếp bắt lửa. Tôi cũng muốn giúp đỡ dập lửa, nhưng mà nhìn thấy nữ đầu bếp cùng quản gia phối hợp khá tốt, cầm bình chữa cháy, trái phải phối hợp ăn ý, tôi mới yên tâm rời đi.”
“Cho nên cậu hao hết tâm tư ra ngoài như vậy là vì lén gặp ai?”
Lăng Thanh chỉ chỉ khách sạn mình vừa ăn cơm, “Súp ba chỉ bò vàng tiên sinh, sườn heo chua ngọt tiên sinh, còn có đậu hủ Ma Bà tiểu thư.”
Vu Thần:…
Lăng Thanh: “Về nhà sao? Chở tôi về chung đi, tôi không đi xe.”
Vu Thần nhìn hắn, nói thầm trong lòng cậu không phải thích chạy sao? Vậy chạy cho đủ đi, không ai quan tâm đâu!
Hắn chỉ nghỉ trong lòng vậy tôi, nhưng xét đến Lăng Thanh bây giờ là người của hắn, huống hồ nhiều người nhìn như vậy, lúc này mình mà cự tuyệt thì đúng là không cho người ta mặt mũi.
Vu Thần duỗi tay cản một chiếc taxi, “Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc, giờ chưa về nhà được.”
Lăng Thanh cũng không hỏi nhiều, “A.” gật gật đầu, lên xe.
Người đi cuối cùng còn vẫy tay với hắn, “Chị dâu hẹn gặp lại.”
Vu Thần mắt liếc mắt nhìn đối phương.
Lăng Thanh cười cười, cũng vẫy tay với cậu ta, ngồi xe trở về nhà.
Tối đến, Lăng Thanh khóa cửa, tâm tình thấp thỏm nghĩ không biết Vu Thần có vào phòng ngủ với mình không.
11 giờ, Vu Thần đã trở lại, giống như lúc trước, hắn đi về phòng ngủ chính của mình.
Đi ngang qua phòng Lăng Thanh, bước chân cũng không dừng lại.
Lăng Thanh thả lỏng, an tâm ngủ.
Sáng hôm sau, Lăng Thanh xuống lầu ăn sáng, liền nhìn thấy Vu Thần đang ngồi ăn bữa sáng.
Hắn đi xuống cầu thang, bước vào nhà bếp lấy một bộ chén đũa, ngồi xuống đối diện Vu Thần.
Vừa ăn vừa tiếp tục nói với Vu Thần về việc ly hôn.
“Thân ái, cặp vợ chồng đồng sàng dị mộng* như chúng ta…”
* Đồng sàng dị mộng: (Nghĩa đen) Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. (Nghĩa bóng) Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
“Chúng ta không cùng giường.” Vu Thần đánh gãy lời hắn nói.
Lăng Thanh đổi cách nói, “Vậy cặp vợ chồng không đồng sàng nhưng dị mộng như chúng ta, từ lúc bắt đầu đã là giày vò lẫn nhau. Cho nên chỉ cần anh nguyện ý cho tôi hai ngàn vạn, anh liền…”
Vu Thần khó hiểu nhìn hắn, “Ngày hôm qua không phải vẫn là một ngàn vạn sao?”
“Tăng giá rồi.” ánh mắt Lăng Thanh đầy chân thành tha thiết, “Nhiều thêm một ngàn vạn là tiền tôi nhuộm tóc. Dù sao, sau khi ly hôn với anh, trên đầu tôi liền xanh thêm một chút. Anh xem hiện tại đầu tôi có phải đã lấp lánh ánh xanh hay không?”
Vu Thần:……
“Cậu không cần náo loạn.” Hắn giải thích nói, “Tôi cùng Tiểu Bạch căn bản không có cái gì hết, cậu biết rõ mà!”
“Vâng, tôi đương nhiên biết.” Lăng Thanh nhìn hắn, “Hai người chỉ có tình cảm yêu mến lẫn nhau, tôi hiểu.”
“Cậu hiểu cái rắm!” Vu Thần không biết nói gì hơn.
Hắn vẫn không hiểu, vì sao một sự việc vô cùng đơn giản, Lăng Thanh lại có thể suy ra nhiều chuyện xấu như vậy!
Lăng Thanh bình tĩnh cùng hắn giải thích, “Rắm còn được gọi là xì hơi, là khí thải mà đa số động vật, con người bài tiết từ □□ ra……”
Vì thế, vào sáng sớm trên bàn cơm, Vu Thần không hiểu sao nghe hết toàn bộ định nghĩa về rắm.
Cuối cùng, Lăng Thanh còn bình tĩnh hỏi, “Anh muốn peach sao?”
Vu Thần:…
Vu Thần cảm thấy mình ăn không vô nữa, hắn đứng lên, rời khỏi nhà chuẩn bị đi làm.
Ngay lúc hắn đi ra tới cửa nhà Lăng Thanh liền nhắc, “Ngày mai liền ba ngàn vạn nha thân ái, kiến nghị ngài nhanh chóng ly hôn ngay bây giờ, nhanh chóng hưởng thụ ưu đãi nha thân ái!”
Vu Thần:…
Vu Thần đã không còn muốn nói chuyện.
Lăng Thanh ở nhà rảnh rỗi không có gì làm vì thế sửa soạn chuẩn bị đi quán bar, tính toán đi xem có gặp được tiểu nam sinh đẹp trai khí chất nào không.
Hắn trước khi xuyên qua, nghề nghiệp là diễn viên, không chú ý liền làm tới đỉnh cao của nghề này, trở thành ảnh đế.
Giới giải trí cái gì đều thiếu, chỉ là không thiếu tuấn nam mỹ nữ.
Lăng Thanh mỗi ngày đều được nhìn tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt là tuấn nam, tâm tình có thể nói là cực tốt.
Nhưng mà vì thân phận ảnh đế của hắn, hắn cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Dù sao, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lăng Thanh cũng không muốn mất mặt.
Lại nói, đa số mỹ nhân đó cũng không đẹp đến mức đáng giá để trải qua một đêm xuân.
Người duy nhất khiến hắn có loại xúc động này, lại chính là hoàng kim nam chủ, Vu Thần.
Nhưng mà đối phương lại là tra công.
Lăng Thanh không muốn làm thụ, nhưng mà hắn bây giờ đang ở trong sách, thân là công trong sách, Vu Thần khẳng định cũng sẽ không làm thụ.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể nhìn mà than thở.
Vẫn là tìm mỹ nhân khác dưỡng mắt thôi, Lăng Thanh nghĩ.
Hắn rất nhanh liền tìm được một quán bar sạch sẽ được đánh giá tốt, lái xe tới đó.
Mới vừa bước vào cửa lớn của quán bar, Lăng Thanh liền cảm thấy có rất nhiều đôi mắt nhìn lại đây.
Quán bar đa số là khách quen, rất lâu rồi chưa thấy được nam nhân xinh đẹp sắc sảo như thế, nên đều có chút không thu lại được ánh mắt của mình.
Bộ dạng của hắn thật sự quá mức gây chú ý.
Mi như mực, môi tựa chu sa, đôi mắt đào hoa càng phát ra vô hạn phong tình, dung mạo tựa như được điêu khắc, vẻ thập phần mang tính công kích.
Đôi mắt Lăng Thanh cẩn thận quét qua khắp quán bar. Rốt cuộc thấy được một tiểu mỹ nhân, vừa lòng cong cong khóe môi, đi qua