Chương 1: Sau khi tái sinh tôi có một cô em gái

Tôi tên Chu Dương, không biết bằng cách nào tôi tái sinh thành học sinh cấp 3.

Kiếp trước, bởi vì bạn gái có bệnh mà tôi bất hạnh bỏ mạng.

Vừa mở mắt ra.

Vẫn là Chu Dương với khuôn mặt dữ tợn.

Nhưng lại trong thân thể ngày còn học năm nhất, hơn nữa…

Không hiểu ở đâu ra lại có một em gái khuyết tật chân.

Tôi có được kí ức của thân thể này, chẳng qua chỉ có vài sự việc khác lạ, tổng thể thì Chu Dương này so với tôi cũng không khác biệt lắm.

Trước đây tôi đã có một bước ngoặt khi còn học năm nhất. Nếu ông trời cho tôi trở lại, vậy thì…

Đây chính là thiên thời địa lợi, đến lúc thay đổi thứ đó rồi!

⒦yhuyen.Com. Đầu tiên, kiên quyết không được cùng bạn gái cũ có một chút quan hệ gì.

Tôi từ trên giường ngồi dậy, nếu như nhớ không nhầm thì hôm nay chính là lễ khai giảng. Cũng chính là ngày mà tôi và cô ấy lần đầu gặp mặt.

Khi còn học cấp 2 tôi chính là một “bá vương”, gặp ai đánh đó. Nhưng từ khi quen biết cô ấy tôi liền đeo một cái “mặt nạ”, trở thành học sinh ngoan trong mắt thầy cô và bạn bè. Theo đuổi được rồi thì nhận lại cái kết không có đường về như này.

Chính vì thế hôm nay tôi nhất định không ngã vào vết xe đổ ở kiếp trước!

Cuộc sống hiện giờ của tôi rất giống mô tả của những fan harem. Có em gái dễ thương, bố mẹ thì bận rộn. Có thanh mai trúc mã ở kế bên nhà, lại còn được ngồi gần nữ thần.

Sau khi nấu nướng một phen tôi liền đem bữa sáng chứa đầy tình yêu thương của anh trai dành cho em gái tới phòng của em gái mình. Nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiểu Kỳ, anh vào nhé?”

Em gái đáng yêu Chu Kỳ vẫn còn nằm trên giường mơ mộng đẹp. Nghe thấy tiếng của anh trai, em gái đáng yêu với mái tóc bù xù ngồi dậy, mắt còn chưa có mở.
“Chào buổi sáng, anh trai.”

Oa! Đáng yêu quá điiiiii! Cô gái đáng yêu như vậy lại chính là em gái của tôi ư!?

Sau khi đặt bữa sáng trên bàn tôi liền đi vào phòng vệ sinh lấy ra đồ dùng vệ sinh cá nhân.

“Nào Tiểu Kỳ, đánh răng rửa mặt trước đã.”

Em gái một năm trước xảy ra tai nạn giao thông dẫn đến hai chân tàn tật. Cha mẹ lại vô trách nhiệm, mặc kệ con gái chỉ biết vùi đầu kiếm tiền. Thân là anh trai, tôi đây tự có trách nhiệm chăm sóc cho em gái.

Mà dường như Chu Kỳ và người trong nhà này cũng không hợp nhau cho lắm, dù sao thì không gặp vẫn sẽ tốt hơn.

Chu Kỳ thật ra cũng không phải em gái ruột của tôi, cô bé là con gái của một người bạn mà cha mẹ biết. Cũng không đúng, phải nói là con gái của kẻ thù. Sau khi kẻ thù đó qua đời, Chu Kỳ được cha mẹ nhận nuôi và trở thành một phần trong gia đình tôi.

⒦yhuyen.Com. Quả thật Tiểu Kỳ là một cô bé rất đáng thương. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được nhận tình thương yêu của ai khác ngoài anh trai. Chính vì vậy nên cô bé đặc biệt rất dính anh trai là tôi đây.

Theo những gì tôi biết trong kí ức của thân thể này… Chu Dương chính là một tên cuồng em gái.
Không sao cả, thân thể này từ giờ đã chịu sự điều khiển của tôi thì tất nhiên tôi sẽ tiếp tục bảo vệ và chăm sóc cho muội muội. Cũng sẽ chẳng làm gì tổn hại tới em gái bé nhỏ đáng yêu được.

Sau khi giúp em gái vệ sinh cá nhân xong tôi liền kê bàn nhỏ lên giường. Bày đồ ăn sáng xong liền nói.
“Mau ăn sáng đi! Đợi em ăn xong anh còn phải tới trường nữa.”
Em gái cái gì cũng không nói chỉ lặng lẽ ăn sáng.
Ước chừng khoảng 15 phút sau thì Tiểu Kỳ ăn sáng xong. Tôi đem những thứ trên bàn chuẩn bị dọn đi thì sau lưng truyền đến giọng nói của em gái.
“Anh ơi!”
Vừa quay đầu lại nhìn em gái đã thấy cô bé thật cô đơn.
“Anh có phải cảm thấy Tiểu Kỳ phiền phức, là một gánh nặng chỉ biết kéo chân anh xuống không?”
Thấy em gái tủi thân như vậy tôi chỉ biết xoa đầu cô bé.
“Sao anh lại có thể cảm thấy Tiểu Kỳ là phiền phức chứ!? Tiểu Kỳ là cô bé đáng yêu nhất trên đời này, là em gái tốt nhất. Vì vậy em cũng đừng có tự ti như vậy, hãy vui vẻ lên. Có như vậy chân mới có chút chuyển biến tốt, biết không?”
Chu Kỳ nghe xong nhìn nụ cười trên miệng tôi, bất giác cũng cười theo.
“Vâng, Tiểu Kỳ hiểu rồi ạ!”
An ủi em gái xong tôi mới lấy balo đi học.
Theo như trí nhớ thì sau khi đi ra ngoài…
Quả nhiên vừa ra khỏi cửa liền thấy một thiếu nữ đứng chờ ngay trước cửa.
Thiếu nữ này chính là thanh mai trúc mã của tôi, hàng xóm của tôi - Tôn Tử Diệp.
Tôn Tử Diệp thấy tôi bước ra liền gỡ tai nghe đang đung đưa trên tai xuống.
“Mau đi thôi! Hôm nay khai giảng nên không thể đến muộn được.”
Tôi gật gù nhớ ra nhóc con này được xếp vào lớp 12. Kiếm được một ông bạn trai hồi lớp 11, trông cũng hạnh phúc viên mãn đấy.
Chí ít trước khi tôi chết cả hai người đều có thể nằm trong tầm ngắm của đội FFF.
Bây giờ, tôi đã tái sinh, chắc chắn không thể vì một cô bạn gái bé bỏng yếu ớt mà từ bỏ cả khu vườn được. Vậy nên cây mận xanh trước mặt cũng có thể xem là một phần chiến lược.
Mà thôi! Mối quan hệ giữa tôi và Tôn Tử Diệp khác với những người trong ACG. Tôi với cô ấy càng giống huynh đệ hơn, thế nên cũng chẳng thể nhen nhóm chút tình ý nào.
Quên đi! Con gái phiền phức muốn chết! Trên đời này chẳng có gì hạnh phúc bằng việc làm cẩu độc thân cả, vui vẻ biết bao.
Tôi cùng Tôn Tử Diệp đến trường thì thấy một tấm áp phích lớn treo trước cổng, bên trên chằng chịt chữ to có nhỏ có.
Lịch học của chúng tôi đấy. Đúng như dự đoán, về mốc thời gian cơ bản không thay đổi. Chỉ trừ một vài người sai lệch, còn lại những ai nên ở lớp 8 đều ở lớp 8.
Còn nữa! Chuyện tái sinh tôi phải tuyên bố mới được! Lúc trước đọc tiểu thuyết, người trọng sinh có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện ở kiếp trước. Nhưng đầu tôi lại một mảnh trống rỗng mơ hồ, ngoài những sự kiện lớn đặc biệt còn lại tôi chẳng nhớ được gì cả.
Vậy, tiếp theo nên làm gì giờ?
Ừm, để nghĩ xem, tiếp theo là lớp nào về lớp đó, số ghế dựa trên số thứ tự. Tôi số 47, còn cô ấy số 48.
Nói cách khác nếu không có gì xảy ra thì chúng tôi sẽ ngồi cùng bàn.
Lúc đầu hình như tôi đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó là chuỗi ngày dùng 18 con đường để theo đuổi nàng. Phải vất vả lắm mới có thể rước nàng về dinh. Nàng ấy thuộc kiểu người mỹ nữ lạnh lùng!
Mà thật ra tôi cũng chẳng cần phải đề phòng làm gì. Chỉ cần không quan tâm đến cô ta là được.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Đến lớp 8, lớp học quen thuộc, bàn học thân quen, những con người thân thuộc.
Lúc đầu, để thu hút sự chú ý. Tôi biến bản thân mình trở thành một thằng nhóc hoạt bát vui vẻ. Nhưng bây giờ, tôi muốn cứ thể thuận theo dòng chảy tự nhiên thôi.
Đi qua dãy bàn dài, tôi ngồi xuống bên cạnh một bạn nữ trông khá xinh xắn. Mặc kệ những cặp mắt nảy lửa vì ghen tị của mấy chàng trai trong lớp, tôi thản nhiên mở cặp sách.
Người phàm ngu ngốc! Mấy người nghĩ cô gái bên cạnh là người tốt à? Đây là quỷ ăn thịt người không nhả xương đó mấy ông ạ!
Thật ra, tôi cảm thấy hơi phiền phức với gương mặt hung tợn này, dễ khiến người ta có cái nhìn ác cảm với tôi, chí ít trong lớp nhìn gương mặt tôi cũng khiến vài thằng nhóc ốm yếu rút lại ánh mắt đắm đuối.
Tất nhiên, cũng có vài thằng không sợ chết.
“Xin chào! Tôi là Thẩm Phong, có thể làm bạn không?”
Một bạn nam đẹp trai chìa tay trước mặt chúng tôi. Vô cùng rõ ràng, cậu thiếu niên này muốn làm quen với mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh tôi.
Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn chàng trai, chăm chú đọc cuốn sách trên tay mà không hé răng đáp nửa lời.
Cảnh tưởng bỗng trở nên lúng túng. Thiếu niên nhìn cô gái mảy may không phản ứng lại. Nở nụ cười chữa gưỡng, đang muốn rút tay về.
Tôi đột nhiên đứng dậy, bắt lấy tay cậu ta. “Xin chào, tôi tên Chu Dương.”
Thẩm Phong đứng hình. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra tôi đang chữa ngượng cho hắn, liền mỉm cười gật đầu.
“Rất vui được làm quen với cậu.”
Tôi khẽ gật đầu sau đó rút tay về ngồi xuống.
Thẩm Phong cũng xoay người rời khỏi đó, cảnh tượng ban nãy chỉ là một tiết mục nhỏ của buổi khai giảng hôm nay thôi.
Nhưng mà, sao tôi lại can thiệp vào chuyện của người ta làm gì nhỉ?
Vì, hắn ta chỉ là kẻ thay thế. Kẻ thay thế không thuộc về lớp 8 chúng tôi.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị