Duyên đến duyên đi.
Bốn chữ này có hơi bí ẩn, tuyệt vời nhất là khi điều đó xảy ra,có thể là một cách âm thầm hoặc thậm chí không hề báo trước.
Câu chuyện bắt đầu từ một đêm Thẩm Chi Hoành bị ám sát.
Trung Hoa Dân Quốc năm thứ 25, Thiên Tân, Tô Giới Anh. Đêm 25 tháng 11.
Thẩm Chi Hằng tham gia một đêm tiệc từ thiện long trọng và quyết định về sớm vì bị một gã say rượu quấy rầy. Gã say rượu khi không uống rượu cũng là một nhân vật lớn có thể diện, nhưng một khi uống rượu vào thì biến thành kẻ bám dính, quấy rầy bất cứ ai mình bắt được. Ép người khác phải say cùng mình. Tối nay cứ bám lấy Thẩm Chi Hằng, từ mấy tháng trước hắn đã phát hiện chính hắn không thể uống được rượu nữa. Hắn không muốn nôn mửa ở buổi tiệc, vì thế tìm cớ rời đi sợ tên say rượu sẽ đuổi theo. Hắn loạng choạng bước đi đến nổi quên mặc áo khoác nên sau khi lên xe ô tô mới cảm thấy lạnh.
Hắn chưa bao giờ hoảng sợ. Đêm nay lại bị tên say rượu ép đến ruột gan rối bời, sau đó nhớ lại hắn cảm nhận đây giống như điềm không may. Nhưng lúc đó hắn không nghĩ ngợi gì cả chỉ vội vàng khởi động xe trở về nghĩ ngơi. Chiếc xe của hắn là chiếc Cadillac mẫu mới nhất của năm nay mới được vận chuyển từ Mỹ về hồi tháng trước. Ở Thiên Tân chỉ có một chiếc. Thẩm Chi Hằng - ông trùm báo chí giàu có cũng là một văn nhân hiện đại sang trọng,có tiền nên việc lái một chiếc xe hơi sang trọng để khoe khoang là điều đương nhiên.
Chiếc xe chạy qua các con phố của tô giới Anh, hướng thằng đến dinh thự họ Thẩm ở Tô Giới Pháp. Đêm đã khuya lại là đêm cuối thu, cơn gió lớn thổi qua lạnh lẻo như đêm mùa đông. Xe chạy qua một dinh thự kiểu Tây. Trong biệt thư đèn đuốc sáng rực rỡ. Đó là nhà của Mễ tướng quân, nói chính xác hơn là nhà của bà vợ cả, bà Mễ. Mễ tướng quân – một nhân vật phong lưu thiên cổ, mặc dù đã về hưu sau cuộc viễn chinh phương bắc vẫn luôn nhàn rỗi nhưng bản tính phong lưu không thay đổi. Bên ngoài có nhiều phòng nhì không muốn trở về nhà. Khi xe củaThẩm Chi Hằng chạy ngang qua, bên trong dinh thự họ Mễ đầy bầu không khí căng thẳng. Bà Mễ phát điên lên khi không có chồng ở bênh cạnh, nên đã trút giận lên Mễ đại tiểu thư. Mễ đại tiểu thư 15 tuổi, lượng dinh dưỡng ít ỏi mà cô nạp vào mỗi ngày thực sự không còn chỗ để phát triển nên trông cô vẫn như một cô gái nhỏ.
Mễ đại tiểu thư là một người mù.
24 tiếng sau, Mễ đại tiểu thư sẽ gặp Thẩm Chi Hằng. Nhưng lúc này cô không hề có linh cảm gì về cuộc gặp gỡ đó. Cô chỉ biết nghiến răng chịu đựng đau đớn để mẹ nắm tóc đập đầu vào tường. Tóc của cô thưa thớt, có chỗ còn lộ ra cả da đầu toàn là bị bà Mễ nắm kéo. Bởi vì cô như là món đồ vật nhỏ bé nhẹ nhàng, rất thích hợp bị bà Mễ nắm lấy tóc giật qua kéo lại. Bà Mễ dường như nghiện việc này, nắm tóc cô giật qua giật lại một cách thuận tay.
Cầm một cây gậy chỉ đường trong tay, Mễ đại tiểu thư biết rằng không thể tự sát bằng cách đánh của mẹ mình. Nhưng luôn sống trong lắng sợ hãi như vậy cô ấy cũng đã quá chán ngán.
кyhuyen com. Chiếc xe chạy qua Dinh thự họ Mễ, Mễ đại tiểu thư buông bỏ sự khổ cực khó chịu. Cùng lúc đó ở phía bên kia thành phố không quá xa, Lệ Anh Lương đi vào văn phòng hội trưởng của mình, ngồi xuống phía sau bàn làm việc, đặt khủy tay lên bàn, hai tay đan chéo lại chống càm. Lệ Anh Lương nhè nhẹ ngẩng đầu nhìn ánh đèn điện, chờ đợi tin báo từ thuộc hạ.
Đêm nay Thẩm Chi Hằng phải chết. Thẩm Chi Hằng không chết thì anh ta không có cách nào báo cáo kết quả với Hành Sơn Anh. Hơn nữa, cho dù không có lệnh từ Hành Sơn Anh mà chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân. Anh ta cũng muốn giết Thẩm Chi Hành bởi vì Hắn ta vô liêm sỉ. Anh ta nhiều lần thể hiện thiện ý với Thẩm Chi Hằng nhưng Hắn luôn không thèm để ý tới anh ta. Đồ khốn anh ta đường đường là hội trưởng hội ủy viên văn hóa kiến thiết. Đi ra ngoài cũng là oai phong lẫm liệt tiền hô hậu ứng làm sao không lọt vào mắt của Thẩm Chi Hằng? Tôi làm việc cho người nhật thì sao? Anh cũng không phải dựa vào thế lực của Anh, Mỹ, Pháp mới dám nói ngông cuồng trên mặt báo sao?
Lệ Anh Lương có đầu óc nhạy cảm, không ngừng nghĩ đến Thẩm Chi Hằng. Nghĩ đến đỏ bừng hai mắt. Đôi mắt sáng long lanh, góc mắt nhếch lên với đôi chân mày dài cộng với làn da trắng sáng. Trông anh ta rất đẹp, đẹp giống như một kép hát đã hết thời.
Đồng hồ báo thức vang lên ở góc phòng làm việc. Lệ Anh Lương ngước mắt lên nhìn, lúc này đã là một giờ sáng. Thẩm Chi Hằng xuống xe ở bên đường.
Chiếc ô tô có vẻ không ổn, bất luận khởi động như thế nào cũng được. Vì thế Thẩm Chi Hằng quyết định đi bộ về nhà. Gió càng thổi mạnh hơn dường như cuốn theo tuyết mịn. Thẩm Chi Hằng trên người chỉ mặc mỗi một bộ lễ phục mỏng manh vì thế cảm thấy lạnh buốt. Hắn đút hai tay vào túi, cúi đầu, co ro đi ngược chiều gió.
Đi được nữa đoạn đường,hắn rẻ vào một góc phố. Đi thêm nữa dặm, hắn nghe thấy tiếng xe từ phía sau. Hắn quay đầu lại thấy đèn xe nhấp nháy. Chính xác hơn là một chiếc ô tô đang tăng tốc, một mạch ầm ầm lao về phía hắn.
Hắn vẫn chưa kịp phản ứng đã bị chiếc xe đâm vào hất lên không trung. Chiếc xe lập tức thắng lại, đợi hắn rơi xuống đất lại lao về phía trước một lần nữa. Bánh xe trước sau lần lượt cán qua lưng hắn lần nữa sau đó dừng lại. Cửa hai bên ghế sau mở ra, hai tên mặc áo đen chia nhau xuống xe, trên tay cầm theo khẩu súng lục cực dài có lắp thêm nòng giảm thanh. Hai tên đó đi tới phía trước Thẩm Chi Hằng. một tên thấp giọng nói: “là tên họ Thẩm phải không”
Một tên khác bật khóa an toàn của khẩu súng, nạp đạn lên :“Đúng vậy”.
Hai tên giơ súng lên nhắm thẳng vào Thẩm Chi Hằng. Không ngờ chưa đợi bọn chúng bóp cò Thẩm Chi Hằng trên mặt đất bỗng nhiên chống tay xuống đất đứng dậy.
Hắn đầu tóc rối bời, khuôn mặt và vạt áo trước đều dính đầy bụi bặm, tứ chi vẫn còn nguyên vẹn và trông hắn vẫn như một con người hoàn chỉnh. Thẩm Chi Hằng bước một bước về phía tên mặc đồ đen, mở miệng như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên tên áo đen được huấn luyện bài bản lập tức chỉ vào đầu hắn và bóp cò. Viên đạn bắn trúng hắn, ngã ra sau,trên trán hiện ra một lỗ đầy máu. Màu đỏ, trắng cùng lúc bắn ra tung tóe khắp nơi.
Nhưng hắn chỉ lảo đảo một bước rồi đứng lại. Thậm chí, hắn vẫn còn nói được: “Ai phái các người đến đây?”
Những tên mặc áo đen cùng nhau lùi lại một bước, công việc của bọn chúng là được thuê để giết người. người sống đều dám giết qua, trên đời còn có gì có thể khiến bọn chúng sợ hãi? Không có, bọn chúng không có gì sợ hãi, cho đến thời khắc này, bọn chúng gặp được người sống nhưng giết không chết,đáng lẽ phải chết nhưng không chết. Bọn chúng lại giương súng tạo thành thế tấn công nhắm vào Thẩm Chi Hằng. Đồng thời chúng nhìn thấy hơi nóng kết dính chảy xuống trán Thẩm Trí Hằng, chảy qua lông mày làm mờ mắt hắn. Hắn giơ tay lên sờ, lau sạch vết máu tanh ngọt ngào . Sau đó tên mặc áo đen nhìn thấy hắn đưa ngón tay đưa vào miệng.
Những ngón tay hắn ướt đẫm, hắn vừa mút từng ngón một vừa đảo mắt quan sát hai người trước mặt.
Tên áo đen nổ súng trước lần nữa quyết định trở thành người tiên phong. Khẩu súng ngắm đúng giữa ấn đường Thẩm Chi Hằng. Tên áo đen lại bóp cò. Nhưng lần này ngón trỏ của tên áo đen đặt trên cò súng lại không có gì. Một cơn gió lạnh thổi qua kẻ tay,tên áo đen ngơ ngác phát hiện khẩu súng đã rơi xuống tay Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng đặt khẩu súng vào ấn đường tên áo đen hỏi lại một lần nữa: ”Ai phái các ngươi tới đây?”
Đồng bọn của anh ta lúc này đã nổ súng.
Đồng bọn đứng bên cạnh Thẩm Chi Hằng. Nhưng trước giây phút tiếng súng vang lên, như có linh cảm, Thẩm Chi Hằng đột nhiên bắt trúng nòng súng. Đầu súng giơ lên viên đạn bay sượt qua tóc Thẩm Chi Hằng. Hắn ngay sau đó xoay họng súng chỉa vào cổ họng người đàn ông rồi bóp cò. Âm thanh nhẹ vang lên, người đàn ông gục xuống, đầu súng quay lại phía trước, hắn đột ngột hét lên “là ai? không nói ta sẽ giết ngươi".
Tên mặc áo đen nhìn chằm chằm hắn. Thấy máu và não của hắn chảy xuống thái dương. Nhìn thấy hắn đau đến mức độ này vẫn không chết. Không những không chết, còn có thể nói chuyện, giết người, tên áo đen giết người vô số, giết đến hôm nay, như thế gặp quỷ.
кyhuyen com. Sự sợ hãi khiến hắn quên mất rằng phía sau còn có quân tiếp viện. Người lái xe thò khẩu súng máy hạng nhẹ ra khỏi cửa sổ bắn về phía bọn họ. Không có máy giảm thanh che đậy tiếng súng nổ vang như một luồng sấm sét. Ngọn lửa từ nóng súng quét qua mấy tên áo đen và Thẩm Chi Hằng. Sau khi bọn họ ngã xuống. Tài xế cất súng rồi điều chỉnh hướng xe. Một lần nữa cán qua thi thể của Thẩm Chi Hằng. Chạy xe về phía xa, anh ta lao vào màn đêm và bỏ chạy giữa tiếng còi của cảnh sát.
Đoạn đường sạch sẽ, bỗng trở nên máu chảy thành sông.
Thẩm Chi Hằng không muốn chết nhưng nếu bị cảnh sát nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của hắn mà không chết thì rõ ràng bất hợp lí. Vì thế nhân lúc cành sát chưa đến hắn nhanh chóng trở mình lăn về phía mặt đất bên đường. Máu tươi của hắn thấm đẫm đất. Hắn bò lên phía trước một đoạn ngắn, sơn cùng thuỷ tận, không còn máu để rơi,sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào để lại.
Khi Thẩm Chi Hằng đang khó nhọc bò đi , hai con người định mệnh mà hắn vẫn chưa quen biết,chưa từng gặp mặt đều đang bận rộn với công việc của mình. Mễ Lan đang ngồi trong căn phòng ngủ tối om, đang cầm chiếc thắt lưng trong tay. Muốn chết? nhưng ngôi nhà kiểu phương Tây cô ấy đang ở bốn bức tường trơn bóng cứng cáp, không có xà nhà để cô buộc dây treo cổ. Muốn nhảy lầu? lại chỉ có một lầu mà thôi.
Lệ Anh Lương ngồi trong văn phòng hội trưởng sáng rực đang pha cà phê cho mình. Cà phê nóng hổi. Anh ta nhấp một ngụm, nóng đến mức anh ta hét lên kì dị, hai mắt ngấn nước lại đỏ lên. Đặt cốc cà phê xuống đi đi lại lại quanh phòng đợi thuộc hạ trở về báo cáo. Người của anh ta chuẩn bị lâu như vậy, Thẩm Chi Hằng lại là một tiên sinh tri thức. Anh ta lần này đáng lí không có lí do để thất bại. Đột nhiên anh ta dừng trước gương, ngẫng đầu lên nhìn chính mình. Thay vì đánh giá cao vẻ đẹp của chính mình, anh lại không chắc mình đẹp trai đến mức nào và không quan tâm đến vẻ ngoài của chính mình. Anh ta lại tự hỏi liệu mình có đủ quyền hành và khí chất để đạt được những thành công cao hơn trong công việc hay không.
Trung Hoa Dân Quốc, năm thứ 25 ngày 21 tháng 11.
Lý Quế Sinh gõ cửa, gọi : ”hội trưởng, tôi là Quế Sinh, tôi trở về rồi”
Trong phòng một giọng nói vang lên : “Vào đây đi”
Lý Quế Sinh đẩy cửa đi vào, thở mạnh cũng không dám thở. Căn phòng bên trong khá vuông vức và rộng rãi. Bên trong được trang trí theo kiểu một văn phòng hạng nhất với nội thất toàn bằng gỗ hồng mộc, ghế sofa bàn trà cũng đều làm từ loại gỗ này. Ngồi sau chiếc bàn làm việc kiểu phương Tây là một chàng trai tuấn tú, chính là hội trưởng hội ủy viên kiến thiết kinh tế Hoa Bắc - Lệ Anh Lương.
кyhuyen com. Lý Quế Sinh không rõ hội ủy viên này thực chất thuộc cơ quan chính phủ nào, nhưng anh biết rằng đứng sau hội ủy viên là người Nhật Bản với thế lực tài chính không nhỏ. Chính vì vậy mà Lệ Anh Lương có thể trang bị nội thất gỗ hồng mộc đắt tiền cho phòng làm việc của mình.Lệ Anh Lương còn trẻ, vẫn chưa đến 30 tuổi. Trong số những kẻ phản bội, anh được coi là một trong những người trẻ tuổi và có triển vọng nhất. Lý Quế Sinh rất phục tùng Lệ Anh Lương bởi vì Lệ Anh Lương chắc chắn không phải được chỉ cái vẻ bên ngoài. Đừng thấy anh ta dáng vẻ giống như người đàn ông mềm yếu thực lại là một người kiên cường quyết đoán. Chỉ cần người nhật bổn ra lệnh, Lệ Anh Lương không ngần ngại thực hiện ngay lập tức.
Trong mấy năm qua, Lệ Anh Lương gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, rất tận tâm với công việc này nhưng lại không quá tự hào về công việc của mình, bởi vì luôn có những đối thủ khác cũng nỗ lực không kém. Trong khi mọi người xung quanh anh đều rất khôn khéo và biết cách đối nhân xử thế, thì anh lại chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Kì thực Lý quế Sinh không hiểu rõ tâm trạng của hội trưởng. Hội trưởng cũng rất muốn làm nhân vật hài hước, thông minh nhưng trời sinh không có dáng vẻ đó nên chỉ đành như vậy. Thức cả đêm trong vòng làm việc, đôi mắt đỏ giống như con thỏ hỏi Lý Quế Sinh: ”sao giờ mới về?”
Lý Quế Sinh trả lời: ”Tôi thu dọn xe ô tô. Đèn xe vỡ rồi, đầu xe dính đầy máu, tôi phải đi thu dọn sạch sẽ mới đỗ lại bãi xe. Còn có chỉ một mình tôi quay về.”
Lệ Anh Lương nhìn Lý Quế Sinh liền cảm thấy nhẹ nhỏm, cúi đầu thuận tay sửa lại vài văn kiện trên bàn” ”thế hai người kia đâu.”
“Chết rồi”
Lệ Anh Lương dừng động tác ngẩng đầu lên: “Thẩm Chi Hằng đưa theo người à ?”
Lý Quế Sinh trả lời: “không có. Tin tức trước khi chúng tôi điều tra không sai. tối hôm qua đúng là chỉ có một mình hắn trở về nhà. Xe cũng hỏng giữa đường…
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch. Lúc chúng tôi đuổi tới hắn đang đi một mình trên đường”
“Như vậy sao có thể mất hai mạng người”
Lý Quế Sinh hít một hơi thật sâu, có vẻ muốn giải thích nhưng cuối cùng chỉ liếm môi và thì thầm: “Hội trưởng, chuyện hôm qua… có hơi quái đản.”
Lệ Anh Lương càu mày: “sao?“
Lý Quế Sinh khom lưng xuống thầm thì miêu tả lại tình huống hôm qua. Lệ Anh Lương nhìn xuống bàn chăm chú lắng nghe. Đợi đến khi Lý Quế Sinh nói xong, anh ta ngước mắt lên ánh mắt sáng lên như đuốc: “có phải các cậu nhìn nhầm không? Nếu thật sự bị thương như vậy, sao có thể còn bò dậy giết người được?”
Lý Quế Sinh cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt sắc bén của Lệ Anh Lương, nói: “Hội trưởng, với cách nói của anh, tôi có chút bối rối. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm?”
Lệ Anh Lương gõ móng tay lên bàn,nhìn chằm chằm anh ta nói: ”Tôi không quan tâm những thứ khác. Tôi chỉ muốn hỏi anh cuối cùng- cuối cùng, hắn thực sự chết chưa?”
Lý Quế Sinh gật đầu ngay lập tức: “hội trường, hắn chắc chắn là chết rồi. Với kiểu chết như thế nhặt xác còn khó nữa là.”
Lệ Anh Lương tựa lưng vào ghế: ”Được. Chết rồi là được. Chết một cách thảm hại càng tốt. Vừa hay để người khác nhìn biết kết cục của việc đối đầu với chúng ta. Hai ngày này anh đừng xuất hiện, về nhà nghĩ ngơi đi. Đợi sự việc lắng xuống rồi hãy trở lại làm việc.”
Lý Quế Sinh cúi đầu và đồng ý, sau đó khom lưng đi ra ngoài.
Hội ủy viên kiến thiết chiếm giữ một sân rộng với hai lối vào nhưng trên thực tế không có nhiều nhân viên đến như vậy. Thứ nhất là vì Lệ Anh Lương báo cáo sai số lượng người, nhân cơ hội này biến thủ cho bản thân. Thứ hai là vì hội ủy viên này cơ cấu treo đầu dê bán thịt chó. Cho dù là người làm việc hay là việc họ làm đại đa số đều là việc mờ ám. Vì thế,vào giữa ban ngày sân bên trong khá yên lặng, chỉ có khu vực quản lý là có chút nhộn nhịp.
Lý Quế Sinh – một tên độc thân không cha không mẹ về nhà cũng không có ý nghĩa gì vì vậy anh ta quyết định nghỉ ngơi một lát tại phòng ban quản lý. Mãi đến gần trưa mới định rút lui. Thư ký Đinh đi vào vừa nhìn thấy anh ta liền vỗ tay: ”chưa đi à, quá tốt rồi. Nhanh nhanh, hội trưởng tìm anh kìa”
Lý Quế Sinh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, một mạch chạy vào văn phòng hội trưởng. Lệ Anh Lương ngồi sau bàn làm việc, trong tay cầm cốc cà phê nóng hổi. Nhìn thấy Lý Quế Sinh đi vào anh ta không nói gì. Đợi Lý Quế Sinh đi tới trước bàn làm việc anh ta mới lên tiếng: ”vừa nhận được tin ,chết không thấy xác”
Lý Quế Sinh ngớ ngác: ”Ai”.
“Còn có thể là ai” Thẩm.
Lý Quế Sinh nhìn Lệ Anh Lương với vẻ khó tin--- anh ta là tâm phúc lâu năm bên cạnh Lệ Anh Lương, hai người rất thân thiết. Vì thế anh ta mới dám nói trực tiếp: ”cái gì? Điều này không thể. Có phải là có người cố ý xử lý thi thể Hắn không? muốn che dấu tin tức?”
”Có phải lúc cậu đi đã kinh động đội cảnh sát không?”
“Phải. Còi báo động của cảnh sát cứ như vang bên tai tôi vậy. Chưa kể lúc chúng tôi ra tay đã nhìn xung quanh không có ai. Đừng nói người, ngay cả chó hoang mèo hoang cũng ko có?” Nói đến đây, mặt anh ta liền thay đổi: ”người pháp, nhất định là người pháp. Thẩm Chi Hằng không phải có giao hảo tốt với người Pháp sao?”.
Lệ Anh Lương cười chế nhạo: cười như không cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Hoang đường! Người pháp có giao hảo tốt với hắn cùng với việc người pháp che dấu tin tức của Hắn có liên quan sao? Tôi thấy anh cũng không tệ. Ngày nào đó anh chết đi, tôi cũng không có ý nghĩa gì để che giấu anh.” Anh ta thở ra một hơi “trước tiên cứ như vậy đi! chúng ta sẽ chờ xem nhưng mong là chó hoang lôi hắn đi ăn rồi”.
Sau đó anh ta tựa lưng vào ghế gõ gõ móng tay trên bàn: ”Tên Thẩm Chi Hằng thật phiền phức. Sống làm cho chúng ta phiền toái, chết rồi cũng không yên ổn. Chết không thấy xác, sống không thấy người, làm sao tôi giải thích được với Hành Anh Sơn đây?“
Lý Quế Sinh cười nhẹ : “Hội trưởng, Thẩm Chi Hằng chắc chắn chết rồi, anh cứ nói như vậy với Hành Anh chỉ huy trưởng là xong”
Lệ Anh Lương chậm rãi gật đầu, xua tay ra phía ngoài ngầm ý bảo Lý Quế Sinh đi ra.
Lệ Anh Lương biết Lý Quế Sinh không phải người nói nói bừa.
Ngồi một mình sau bàn làm việc anh ta tính đi tính lại không nghĩ ra được kết quả gì. Có lẽ cà phê sẽ không bị phỏng chết. Anh ta cầm cốc cà phê đưa gần miệng nhấp một ngụm sau đó cố gắng nuốt xuống bình tĩnh mà xem xét. Anh ta cho rằng mùi vị cốc cà phê này quả thực mạnh hơn cả vị của thuốc bắc nhưng nếu đủ tỉnh táo vẫn có thể uống được.
Người có tiền đều uống cà phê - đó là một thứ hiện đại và xa lạ theo phong cách phương tây. Lệ Anh Lương hiện tại có tiền vì thế việc uống cà phê là điều cần thiết.Uống hết cốc cà phê anh ta chợt nhớ ra một việc quên cho sữa và đường vào.
Bỏ cốc xuống, anh ta hít một hơi, gọi thư ký Đinh bên ngoài cửa vào: ”tiểu đinh, tối nay tôi có việc gì không?”
Thư kí Đinh lấy từ trong túi ra một quyến sổ nhỏ lật ra đọc: ”hội trưởng, tối nay Mễ tướng quân mời khách, anh cần phải đi đến Dinh thự họ Mễ ở tô giới anh.”
“Dinh thự họ Mễ ở đâu”
“Trên đường Victoria, người vợ thứ tám của ông ta sống ở đó. Mễ tướng quân tối nay đãi tiệc ,người vợ thứ tám sinh một đứa con trai. Tối nay là tiệc đầy tháng”.
Lệ Anh Lương im lặng hồi lâu. Hành Anh Sơn có hứng thú với Mễ Tướng Quân, muốn lôi kéo ông ta. Mễ tướng quân không có binh quyền nhưng danh tiếng vẫn tồn tại. Hành Anh Sơn muốn chính là danh tiếng đó.
Một khi chỉ huy trưởng đã lên tiếng ,Lệ Anh Lương lặp tức hành động cho dù anh ta sợ nhất tham gia những buổi tiệc này. Cũng không phải sợ cái gì khác mà sợ dịp này mọi người uống rượu say sưa anh ta lại cảm thấy khá bối rối. Khách và chủ nhà đều trò chuyện vui vẻ còn anh thì cảm thấy mình như một người lạc lõng, không biết phải làm gì. Anh ta cũng học được một số từ hay trong dịp này và anh ta có thể đọc thuộc lòng từng chữ khi gặp mọi người. Thái độ khá là nghiêm túc, chân thực, gần như trang trọng và buồn bã. Ai nghe đều cảm thấy anh ta giống như đọc điếu văn, muốn khóc dùm anh ta.
Khi ăn tối tại dinh thự nhà họ Mễ, Lệ Anh Lương không khỏi nhớ đến Thẫm Chi Hằng. Anh ta gặp qua Thẩm Chi Hằng không chỉ một lần ở các bữa tiệc khác nhau, muốn kết giao bạn bè với Thẩm Chi Hằng nhưng Thẩm Chi Hằng không để ý anh ta. Không chịu kết giao thì cũng thôi đi, anh ta đã lùi một bước chỉ mong Thẩm Chi Hằng cho anh thể tí thể diện đừng tiếp tục vạch trần bộ mặt thật hội ủy viên kiến thiết của anh ta trên mặt báo. Hành Anh Sơn cũng sẳn sàng chi tiền để Thẩm Chi Hằng im miệng nhưng Thẩm Chi Hằng giương giương tự đắc trốn trong khu tô giới, không thèm quan tâm anh ta.
Thẩm Chi Hằng có thể lực của Thẩm Chi Hằng, quen biết nhiều người Tây phương từ tầng lớp già trẻ lớn bé. Người xung quanh nhắc đến hắn đều gọi hắn một tiếng “Thẩm tiên sinh”. Ngoài việc phớt lờ anh ta còn nhiều lần dùng ánh mắt kì quái nhìn anh ta không thể nói rõ được là cười nhạo hay thương hại. Nói chung giống như nhìn một thú nhỏ bị mắc kẹt. Lệ Anh Lương vốn dĩ trong bữa tiệc lúng túng xấu hổ vô cùng lại chịu ánh mắt như vậy thật sự hận không thể phát nổ. Nổ chết sự khinh thường này của Thẩm Chi Hằng .
Vì thế, Lệ Anh Lương rất hài lòng khi nghe tin về cái chết thảm hại của Thẩm Chi Hằng từ Lý Quế Sinh.
Khi màn đêm buông xuống, dù đội ngũ của anh đã phân tán ra và tìm kiếm không ngừng, họ vẫn không thể tìm thấy thi thể của Thẩm Chi Hằng Bọn thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm,hội trưởng ngồi trên xe đi thẳng vào buổi tiệc tối dinh thự nhà họ Mễ. Chiếc xe chạy vào tô giới anh, Lệ Anh Lương vén rèm xe nhìn bên ngoài thấy một chiếc xe ô tô dừng bên đường. Chiếc xe đó anh ta biết, toàn thiên tân chỉ có một chiếc, là của Thẩm Chi Hằng.
Mắt anh ta nhìn chằm chằm chiếc xe trong lòng nghĩ thầm: “chết ở đâu rồi”
Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Lệ Anh Lương suốt nhiều ngày ,cùng lúc đó cách đó hai con phố cô bé Mễ Lan nắm chặt cây gậy chỉ đường đứng ở trong sân, cũng đang suy nghĩ vấn đề tương tự: ”đi chết ở đâu đây?”
Trung Hoa Dân Quốc, năm 25 , buổi tối, Ngày 21, tháng 11.
Mễ tướng quân vô cùng vui vẻ vì sinh được cậu con trai, lại nghĩ đến việc bà Mễ không có con trai,hiếm khi trở về nhà, một là báo tin vui cho bà Mễ, thứ 2 muốn bà Mễ ở chung với bà vợ thứ tám. Con trai của bà vợ thứ tám sẽ nhận bà ta làm mẹ. Tương lai khi trưởng thành, cũng sẽ hiếu thuận với bà ta như vậy.
Ông ta không có ý đồ xấu nhưng bà Mễ không hiểu rõ ôkyhuyen.com thế nào cũng tưởng rằng ông ta muốn đem bà vợ thứ tám về nhà ngang vai vế với mình. Bà Mễ sống một mình đã sống đủ khổ rồi, hôm nay đến thân phận chính thất cũng không bảo vệ được, khiến bà cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì thế bà Mễ cùng Mễ tướng quân cãi nhau một trận kịch liệt. Mễ tướng quân đánh bà Mễ gần chết, bà Mễ cũng đã cào cấu ông, trên mặt đầy những vết cào như những đường sọc trên trái dưa. Buổi tối còn phải đãi bữa tiệc bây giờ khuôn mặt lại bị cào như vậy, thật sự tức muốn thổ huyết. Trước khi rời đi còn nói những lời khó nghe muốn ly hôn với bà vợ xấu xí này. Bà Mễ nằm trên sàn nhà kêu khóc thảm thiết đột nhiên nhớ lại lúc nảy đứa con gái chỉ trốn trong phòng giả chết cũng không ra bảo vệ bà. Thật sự tính tình giống với bản chất của nhà họ Mễ - sinh cái đồ vô lương tâm như vậy.
Ưởng ngực đứng dậy. Bà Mễ xông vào phòng ngủ con gái lôi Mễ Lan đang trốn bên trong ra, đang nóng giận đánh cho một hồi. Mấy người làm trong nhà đứng nhìn từ xa sợ hãi không dám cử động. Bà Mễ trút giận tràn đầy ác khí vẫn chưa hết giận lại đẩy con gái vào trong vườn nói bà ta không cần cô. Trong lòng muốn theo ba thì cút theo ông ta đi. Đi mà uống rượu mừng đầy tháng của em trai của cô đi.
Sau đó bà ta ra lệnh người làm đóng cửa chặt lại, không cho phép cô vào nhà.
Mễ Lan không khóc, không phải cô kiên cường hơn người, mà cô đã gần như tuyệt vọng. Biết rằng khóc cũng vô dụng vì thế lười phải khóc rồi.
Không khóc, cũng không xin tha thứ. Cô mặc chiếc đầm len xám kiểu tây, chân mang tất lông cừu, đầu gối lộ ra. Một cơn gió lạnh thổi vào tận trong lòng cô. Cô hít hít mũi, ngửi được hương vị của tuyết.
Ngoài việc cô bị mù ra, các giác quan còn lại cực kì nhạy bén. Trong tay nắm cây gậy chỉ đường, cô bước đi từng bước về phía cửa sân. Trời không tuyệt đường con người. Thực tế sống không được thì vẫn có thể chết đi. Bây giờ cô cần tìm một nơi vắng vẻ để ẩn náu và chờ tuyết rơi. Đêm nay nhất định tuyết sẽ rơi. Một đêm có gió có tuyết, đủ để cô chết cóng rồi.
Trời đã tối, một số đèn đường bên ngoài bị hỏng. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, lớp sơn dưới đế giày đông cứng bước đi trên đường. Cô nghe thấy tiếng gió mạnh đập vào tường hai bên sân,còn nghe được tiếng xe, tiếng người gần xa. Đột nhiên cô dựa vào tường và đứng thẳng một lúc, trước khi hai cảnh sát sát đi xe đạp đến.
Cảnh sát không thấy cô, đạp xe đạp ngược chiều gió vượt qua cô. Cô vẫn không động đậy cho đến khi hai cảnh sát quẹo vào con hẻm ở phía trước cô mới tiếp tục bước đi.
Cô lớn lên ở khu vực này, trí nhớ lại rất tốt. Bình thường cho dù không ra khỏi cửa cũng rất hiểu rõ khu vực này. Cô có điểm đến của cô.
Đi đến cuối đường rẽ vào gốc phố, tiếp tục đi, được nửa đường cô quẹo vào ngã ba và đi tiếp. Trên đường không có trở ngại, không phải có chúa giúp đỡ mà là ông trời không đẩy cô vào chỗ chết. Trời sinh cô đã có bản năng này, cuối cùng lại quẹo một góc khác ở cuối ngã ba đường. Hai bên không có nhà dinh thự kiểu tây nữa vì thế gió càng to hơn. Cô đã đến được nơi vắng vẻ.
Tiếng gió quét qua mặt đất bằng phẳng, tiếng gió xoáy giữa đống đổ nát. Với chỗ Mễ Lan mà nói không giống nhau. Cô theo hướng gió mà đi tới, đi dọc theo lòng đường và hướng về đống đổ nát. Đống đỗ nát là một ngồi nhà cũ bị hỏa hoạn thiêu rụi, đốt cháy chỉ còn lại vài bức tường. Trận hỏa hoạn cũng giết chết vài người trong nhà này vì thế ở đó vẫn còn hồn ma lạnh lẽo vào ban đêm, cũng không có ai dám chạy vào nơi này.
Ở đây chính là điểm đến của cô ấy. Đôi chân của cô đã đông cứng, đế giày cũng đông cứng. Cô đi bước thấp bước cao, mơ hồ cảm thấy mình đi đến trong góc giữa hai mặt tường. Cô lấy cây gậy chỉ đường thăm dò, đầu cây gậy quả nhiên chạm vào tường. Đây là một nơi tốt để cô dựa vào tường ngồi xuống hít thở vài hơi nhưng bên tai nghe tiếng động. Cô đột nhiên nín thở, đông cứng tại chỗ.
Chống cây gậy chỉ đường vào bức tường, cô mất một phút mới xác định rằng quả thực có tiếng thở sau bức tường, hơn nữa là hơi thở của con người.
Cô mở miệng : “ Ai”
Câu trả lời phát ra từ phía sau bức tường:” đừng qua đây”
Đó là giọng nói của người đàn ông, trầm và mềm mại nghe khá hay,chỉ là có chút yếu ớt.Mễ Lan không nghe lời của hắn,vừa đi vòng qua bức tường đi về phía hắn , vừa nói :” đêm nay rất lạnh,anh ở đây sẽ lạnh chết đấy”.
Người đàn ông đó rõ ràng đang hoảng loan, lại nói :” đừng qua đây”. Nhưng Mễ Lan đã đi qua đó,hắn nhẹ nhàng thở dài:” nếu cô đã không nghe, như vậy thì tôi xin lỗi “
Mễ Lan dừng lại trước mặt hắn, cuối xuống hít sâu một hơi:” Anh bị thương rồi?”
Không ai trả lời , chỉ có một hơi máu tanh lướt qua mũi cô,Thẩm Chi Hằng giơ lên một bàn tay đầy máu đã đông lại,đưa qua đưa lại trước mặt cô :” cô không nhìn thấy “?
Cô mở to đôi mắt to trong veo, gật đầu.
Sau đó cô nghe được tiếng thở dài lần thứ hai, Thẩm Chi Hằng đầu bị gãy, tứ chi méo mó buông tay xuống, tiếng thở dài này vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. Một nhãn cầu lăn ra khỏi hốc và treo trên mặt hắn, hoảng loạn theo tiếng thở dài của hắn. Không cần giết người giết khẩu rất nhẹ nhõm, nhưng không giết người diệt khẩu thì không có để ăn, vì thế có chút thất vọng. Dùng một con mắt còn nguyên vẹn nhìn Mễ Lan, hắn thấy cô có có gương mặt búp bê, mái tóc dài rối bù, mềm yếu và xanh xao, đôi lông mày rất đẹp.
Hắn hỏi: “Cô là con cái nhà ai, đêm hôm khuya khoắt sao lại chạy đến chỗ này?
Mễ Lan ngồi xổm xuống, dựa vào một cơn gió tanh phán đoán: ”có phải anh chảy rất nhiều máu không?”
“Có người đang đuổi giết tôi, tôi không thể đi bệnh viện. Nếu cô có lòng muốn giúp, có thể gọi điện thoại cho bạn tôi, bạn tôi có cách cứu tôi“
Sắc mặt Mễ Lan lạnh như băng, ngơ ngác.
Trong mắt của mẹ ruột cô là đồ ăn hại, là đồ sao chổi “sống quá dư thừa”. Ai sẽ dám giao sinh mệnh cho cô? Làm thế nào cô dám gánh vác gánh nặng sinh tử đột nhiên có người nhờ cô cứu mạng như vậy, cô dường như có hơi vừa mừng vừa lo sợ. Sau một lúc kinh ngạc, cô quyết định thể hiện sự chính trực một chút---- trước tiên mình không chết được, đợi cứu hắn xong sẽ… chết sau.
Cô gật đầu về phía Thẩm Chi Hằng “được“
“ Bệnh viện Keats cô biết không?“
“ Không biết”
“ Thường trong sổ ghi chép điện thoại đều có số điện thoại bệnh viện KEATS, cô gọi tới, tìm bác sĩ tên là Tư đồ Wiliam, gọi anh ta đến tìm tôi, đừng kinh động người khác.”
“Được“
“Cần phải giữ bí mật. Nếu có người tìm được tôi trước Wiliam, tôi sẽ chết.”
Mễ Lan tiếp tục gật đầu: “được “
Cô không suy nghĩ gì, chỉ trả lời: “được“, làm cho Thẩm Chi Hằng cũng có hơi bối rối. “cô là con cái nhà ai?”
“Tôi …. Tôi họ Mễ”
“ở khu vực này họ Mễ không nhiều. Chẳng lẽ cô là đại tiểu thư nhà Mễ tướng quân”
“Anh quen ba tôi à”
Thẩm Chi Hằng cười với cô ấy: “chẳng trách hổ phụ sinh hổ tử. Nhưng bây giờ đã nữa đêm, sao cô lại một mình chạy đến nơi này? “
Mễ Lan im lặng một lúc, thiếu chút nữa nói ra sự thật, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy việc của bản thân không đáng nhắc đến, không đầu không đuôi trả lời: “tôi không sao”
“Thật không sao, vậy nhanh về nhà đi”
“Vậy còn anh? anh cứ nằm ở đây sao?”
“Chân tôi gãy rồi, đi không được, nhưng cô yên tâm, tôi không sao. “
Mễ Lan đặt cây gậy xuống, cởi chiếc áo khoát nhỏ, mỏng phía trên người. Cô mở ra đắp lên người Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng nhìn cô, thấy cô để lộ chiếc áo ba lỗ len và chiếc áo sơ mi vải nhung, trong gió mái tóc rối bù che mặt và vai cô. Cô có đôi mắt to trong veo, mũi nhỏ và cao, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng. Bề ngoài vừa ngây thơ vừa lãnh đạm. Áo khoác vừa đắp lên, gió thổi bay đi, cô ấy lại ấn xuống.
“Tôi về nhà rồi ngày mai sẽ gọi điện thoại cho bạn anh”. Cô nhìn mặt Thẩm Chi Hằng nói: “anh đừng chết cóng đó! “
Cô nói rất nghiêm túc, dường như Thẩm Chi Hằng nghĩ không chết cóng thì không chết cóng. Thẩm Chi Hằng chưa từng gặp qua đứa trẻ như vậy, có chút cảm động, có chút mắc cười: “được, tôi đồng ý với cô, đợi cô cứu tôi, nhất định sẽ không chết.”
Mễ Lan nắm lấy tay hắn, lấy tay hắn ấn xuống chiếc áo khoác nhỏ trên người, sau đó cầm lấy cây gậy đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Chi Hằng chuyển động một con mắt nhìn theo cô, nhìn thấy gió thổi tung mái tóc rối bù của cô đi tới đi lui giữa đống đổ nát. Thậm chí từ trên cao dám nhảy xuống. Thẩm Chi Hằng nhìn thấy rất nhiều người mù nhanh nhẹn, nhưng nhanh nhẹn đến mức độ như cô, thật chưa từng thấy.
“Mễ đại tiểu thư.” Hắn suy ngẫm 4 chữ này, cảm giác bóng hình nhỏ từ xa có hơi thú vị. Từ đêm hôm qua sau khi hắn khi bò đến chỗ này vì quá lạnh, đói cũng không thể cử động, không di chuyển được. Cho dù là ai nhìn thấy hắn bây giờ sợ rằng phải thu xếp tang lễ cho hắn ngay tại chỗ, cầu hắn nhập thổ vi an. Nếu hắn dám phản đối rất có thể sẽ bị coi là ác nhân, hỏa táng tại chỗ.
Mễ Lan đi trên đường, càng đi càng thấy thích thú, cuối cùng cũng không muốn chết nữa, ít nhất là lúc này.
Cô – một người không có gì, nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ, đầy sự nhiệt huyết. Nếu không có ai đến cứu cô, như vậy đổi lại cô đi cứu người khác cũng được. Đã đến thế giới này rồi, cô muốn làm một chút chuyện gì đó, để lưu lại gì đó. Trong đống đổ nát người đàn ông đó là người tốt hay kẻ xấu? Không biết, cô không kịp hỏi, cũng không quan tâm. Cho dù vốn không phải người, là yêu quái, cô cũng sẵn lòng cứu anh .
Dù sao thì cô ấy cũng đã sống như một bóng ma cô độc. Vì các quy tắc và nguyên tắc của thế giới không bảo vệ cô nên cô không cần phải tuân theo chúng. Tiếng xe ô tô vang lên từ phía sau, một tiếng động lớn lọt vào đôi tai quá nhạy cảm của cô. Cho dù biết xe đã dừng lại bên cạnh cô, vô thức cô lánh sang bên đường để đi, khi cửa xe mở ra, có người thò người ra hỏi thăm: “cô bé, sao lại đi một mình vậy? Lạc đường à?”
Giọng nói xa lạ, trầm và khàn, thiếu ấm áp và cảm xúc. Mễ Lan biết mình không chạy nhanh hơn chiếc xe nên đành dừng lại, quay về phía người đàn ông : “ tôi đang muốn đi về nhà”
“ Nhà em ở đâu, anh đưa em một đoạn.“ giọng nói người đàn ông dừng lại, rồi anh ta tiến đến gần một chút. ”Cô bé, mắt em không nhìn thấy à?”
Cô nghe trong giọng nói của đối phương không có ác ý, vì thế cô gật đầu.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó giọng nói lại vang lên: “em lên xe đi, anh không phải người xấu, nhà em ở đâu, anh đưa em về nhà.”
Mễ Lan thân bất do kỉ, thuận theo lực của anh ta bước lên xe. Bàn tay đang nắm cổ tay cô buông lỏng. Anh đưa tay tới trước mặt cô và đóng cửa xe lại. Bình thường không có ai đối tốt với cô, vì thế cô cũng lạnh nhạt với người xung quanh mình. Hôm nay đột nhiên gặp được người tốt, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chính mình cũng nên nói thêm vài câu. Nói gì đây? Cô bổng nhớ đến : “cảm ơn.” Rẽ ở phía trước rồi chạy thêm một đoạn đường, tới dinh thự nhà họ Mễ là nhà tôi.”
Giọng nói đó liền cao giọng: “Em là người nhà Mễ tướng quân à?”
Mễ Lan có chút ngập ngừng: “ông ấy … ông ấy là ba tôi.”
Giọng nói đó đột nhiên tiến lại gần cô: “Em là mễ đại tiểu thư?”
Cô vô thức né sang bên cạnh : “vâng”
Giọng nói đó lập tức lùi lại: “xin lỗi em, anh chỉ là có chút ngạc nhiên. Không ngờ gặp mễ đại tiểu thư ở đây. Anh họ Lệ, Lệ Anh Lương, cũng coi như là bạn của ba em.”
Thành thật mà nói cô chỉ ngồi ở trong nhà không nhờ có người biết cô là mễ đại tiểu như nhiều đến như vậy. Cuộc đời cô lần đầu chạy ra ngoài vào ban đêm kết quả phát hiện bản thân đã nổi tiếng. Gật đầu với Lệ Anh Lương, cô thầm thì: “chào chú Lệ”.
Lệ Anh Lương nhìn cô từ trên xuống dưới, mái tóc rối bù, chảy nước mũi, chóp mũi đỏ bừng lên vì lạnh, đặc biệt là trên người chỉ có mỗi hai lớp áo ngoài đơn giản mỏng manh, đầu gối lộ hẳn cả da thịt. Bộ dạng thê thảm này của cô ấy, thảm đến mức làm anh ta nghĩ đến đứa em gái của mình. Anh ta có một cô em gái, nhà thì nghèo, cô em gái bị đau bụng không có tiền trị, đau đến lăn tới lăn lui trên giường, cho đến khi chết chính là khuôn mặt nhếch nhác và nước mắt chảy dài như vậy. Cổ tay cũng giống Mễ đại tiểu thư gầy nhom như thế. Cô em gái có đôi mắt to và chiếc cằm nhọn. Nếu lớn lên đến mười tuổi, hình dáng đại khái cũng giống Mễ đại tiểu thư.
Anh ta cuối cũng cũng không biết cô em gái vì bệnh gì mà chết nữa. Một câu hỏi vĩnh viễn không cách nào tìm ra được. Anh ta hỏi Mễ Lan: “đại tiểu thư, sao em ban đêm một mình trên đường vậy?”
“Tôi … mẹ đánh tôi, tôi vội quá, chỉ muốn chạy ra ngoài. “
Anh ta hỏi với giọng ấm áp: “Tại sao mẹ lại đánh em? Em làm sai gì sao?”
“Tôi không có phạm sai gì cả, là mẹ tự nổi giận, vì ba làm tiệc đầy tháng cho em trai”
Lệ Anh Lương gật đầu, nghĩ đến trong buổi tiệc tối nay, khuôn mặt Mễ tướng quân như hoa văn sọc trái dưa. Theo lời nói của cô, nó rất hợp với vết cào trên mi mắt của tướng quân, chứng tỏ điều đó là đúng.
“Sau này đừng chạy lung tung như vậy nữa, bên ngoài nguy hiểm. Nếu lỡ gặp người xấu bắt cóc bán em thì làm sao? Cho dù không gặp người xấu, trời lạnh như thế này cũng làm em lạnh phát bệnh đấy.”
Mễ Lan gật đầu: “cảm ơn chú, tôi biết rồi.”
Lệ Anh Lương thực sự hi vọng cô ấy gọi mình một tiếng: “anh”, nhưng cô ấy là mễ đại tiểu thư, không thể xem nhẹ được. Cô ấy bị mù nhưng không ngốc. Bảo cô ấy gọi anh, lỡ cô ấy nói ra việc này thì rõ ràng anh ta có động cơ xấu. Thực tế anh ta đâu phải là loại người đó? Anh ta một lòng chỉ muốn làm chuyện lớn, đời tư hoàn toàn trong sạch.
Vào lúc nửa đêm, Lệ anh Lương đưa Mễ Lan về dinh thự nhà họ Mễ.
Bà Mễ sau khi đuổi con gái ra ngoài thì mượn rượu giải sầu. Say đến nối tối tăm mặt mày, ngủ mê mang gọi không dậy nổi. Lệ Anh Lương nghĩ đưa Mễ đại tiểu thư về nhà coi như lập được công lớn. Mễ gia sẽ cảm kích anh ta, đâu ngờ cửa lớn dinh thự mở ra chỉ thấy bà lão giúp việc run rẩy bước ra dẫn Mễ Lan vào nhà. Lệ anh Lương không ngờ Mễ đại tiểu thư không đáng giá như vậy. Ngoài kinh ngạc không có gì để nói cả. Chỉ đành lên xe trở về nhà.
Đêm nay, Lệ Anh Lương lần đầu nhìn thấy Mễ Lan, Mễ Lan lần đầu gặp Thẩm Chi Hằng. Họ tình ờ gặp nhau, từ đây quen biết.
Đó là khởi nguồn duyên phận không báo trước.