Chương 1: Những tiểu khất cái

Những tiểu khất cái không tầm thường Nơi sâu trong tinh không bao la, hằng hà ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh, Ở nơi đây mỗi chúng ta đều sẽ cảm thấy nhỏ bé , những tri thức chúng ta biết đối với thế giới hay vũ trụ thực sự quá ít ỏi, nếu ví những tri thức hiểu biết này như biển cả thì cái chúng ta khám phá ra cũng chỉ là một giọt nước trong đó mà thôi. Kẻ hiểu biết nhiều hơn thì cũng chỉ như con cá nhỏ bơi lội trong đó, kẻ được tôn sùng như thần thánh thì cũng chỉ là con cá hơi lớn mà thôi. Trên một tinh cầu xa xôi trong vũ trụ, một thế giới cằn cỗi linh khí mỏng manh, dù vậy ở đây sinh linh sinh tồn không phải là ít, họ vô tư thoải mái không để ý tới cái gì là tinh không vũ trụ, nhân loại cùng thú tộc yêu ma quỷ quái đấu tranh để sinh tồn, những kẻ trong đấu trânh này vượt qua giới hạn bản thân mạnh mẽ hơn trong cái thế giới cạnh tranh tàn khốc này biến mình thành cường giả, bách tộc chi tranh kẻ thua bị loại bỏ, trên thế giới này chuyện tranh đấu lẫn nhau là chuyện như cơm bữa. Lúc này trong một khu rừng rậm hiếm dấu chân người, có hai người đang đối mặt với nhau, một kẻ trong đó bị thương chật vật, cánh tay hầu như đứt lìa trên khuôn mặt một vết thương dữ tợn kéo dài từ đuôi mắt trái tới tận cổ khiến cho không thể nhận ra được mặt mũi nhứ thế nào nhưng mơ hồ có nét phóng khoáng quật cường, cơ thể máu chảy đầm đìa đang chống đao đứng đó, bất khuất như chiến thần. Một kẻ khác thì trên tay đang cầm một thanh trường kiếm, phong nhã nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ nhếch lên kết hợp khuôn mặt có chút tà dị kết hợp với đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên mà tím nhìn qua như một ma đầu khát máu. Lúc này tên cầm kiếm thanh âm vang lên: -Mạc Can ngươi tội gì phải như vậy chứ? Nhất mạch này chỉ còn ngươi, cần gì phải cố chấp khư khư giữ nó lại? -Mạc Tinh, ta đã nói đời này nhất mạch chúng ta sẽ không bao giờ khoác lên cái danh họ Mạc này nữa. Các ngươi chỉ biết lợi dụng chúng ta dung dưỡng thứ ác ôn đó đánh cắp huyết mạch mưu đồ phục chế thái cổ huyết mạch, các ngươi tưởng ta không biết sao. Đáng thương cho những kẻ tự hào mang trên mình huyết mạch Mạc gia kia không biết rằng chúng chỉ là chuột bạch mà thôi. – Gã tên Mạc Can nói. -Thì thế nào? Vinh hoa phú quý chúng hưởng thụ là chúng ta cho, làm một chút hi sinh vì gia tộc mà thôi có gì là đáng thương hay không đáng thương, lợi dụng hay không lợi dụng, ngươi tốt nhấy nên giao nó ra đi. -Mạc Tinh ngươi bớt nói nhảm đi, thứ đó ta đã phong ấn và sai người mang đi rồi, dù sao cả đời này Mạc gia các ngươi cũng đừng hòng tìm được nó. -Hahaha! Ngươi thật ngây thơ, ngươi nói người ngươi bảo mang thứ đó đi có phải Hạ Nguyên thủ hạ của ngươi hay không? Ngươi nghĩ hắn là ai? thật không biết phải nói với ngươi thế nào nhỉ? À phải rồi còn có con trai ngươi nữa, tên nhóc đó cũng được hắn mang theo nhưng mà ngươi biết không , tính toán của ngươi sẽ thất bại thôi. Ta không ngại cho ngươi biết hắn có thể bỏ trốn là do ta sắp xếp. Hắc hắc... -Chẳng lẽ... -Đúng vậy a! Rồi thứ đó sẽ thôn phệ huyết mạch con trai ngươi, thứ đó sẽ trở lại với Mạc gia chỉ là thời gian lâu thêm một chút. Nghe nói con trai ngươi huyết mạch lực rất đậm, không khéo sẽ lại khiến nó hoàn thiện một chút. -Hóa ra là ta nghĩ nhiều rồi, thật ra ngay từ đầu cả nhà ta đều bị ngươi tính toán, tốt cho một Mạc gia a, Ha! Ha! Ha! - người tên Mạc Can ngửa đầu lên trời cuồng tiếu, trong mắt có bi ai sầu khổ, tiếng cười mang theo nỗi thê lương nồng đậm - cả nhà ta đều không thoát khỏi tính toán, chẳng lẽ ông trời tuyệt diệt Can ta sao? -Ngươi nghĩ nhiều,con trai ngươi sẽ tin tưởng hắn thôi, ngươi nghĩ cái cục này là do ai bày ra chứ? Không ngại cho ngươi biết, Hạ Nguyên là người của ta. bây giờ ngươi có thể an tâm mà chết rồi, toàn gia ngươi sớm sẽ tụ họp nhau dưới cửu tuyền. – nói rồi Mạc Tinh vung kiếm hướng về Mạc Can chém xuống. Lúc này trong mắt Mạc Can lóe lên vẻ quyết tuyệt, khóe mắt co lại sâu đó cầm đao lao thẳng vào Mạc Tinh có ý đồng quy vu tận. Mạc Tinh khẽ cười giễu cợt giữ nguyên tư thế.
ḳyhuyen.ⓒomXoạt Kiếm đâm thẳng vào ngực Mạc Can nhưng lúc này Mạc Tinh khuôn mặt kinh hãi không thôi, Một tay Mạc Can đã nắm chặt lấy tay cầm kiếm của Mạc Tinh, thể nội hắn sôi trào khóe miệng mỉm cười. Uỳnh Một tiếng nổ vang vọng khắp khu rừng rậm, phạm vi vụ nổ kéo dài tới hơn một dặm, bụi mù mịt, cây cối trong phạm vi biến thành bụi bay đầy trời, đất cát văng tung tóe. Một cái hố rộng hơn ba mươi trượng sâu hoắm xuất hiện. Đợi khói bụi lắng xuống dưới đáy hố có một thân ảnh hiện ra. Bất quá giờ này thân hình hắn không còn nhận dạng được nữa. Khắp nơi là vết thương, một cánh tay biến mất, quần áo hầu như biến mất, khuôn mặt biến dạng, khóe miệng trào máu liên tục. Trên người lúc này lộ ra bộ giáp bó sát người sáng bóng, dù vậy nội tạng cũng bị vụ nổ chấn thất diên bát đảo. Cơ hồ không còn nhận dạng được, hơi thở mỏng manh. Khụ khụ Phải một lúc lâu sau dưới hố mới có tiếng ho truyền đến, Mạc Tinh mở mắt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tên điên này vậy mà tự bạo, cả nhà hắn đều điên như vậy, một đường truy sát cơ hồ nhóm người Mạc Tinh chết khôgn sai biệt lắm chỉ còn lại mình hắn, mà giờ này hắn cũng trong tình trạng sống dở chết dở. May mắn có hộ giáp gia chủ ban tặng nếu không thì giờ hắn cũng tan tành rồi. Sau một lúc hắn lật bàn tay một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay, đổ ra một viên thuốc cho vào miệng nuốt xuống, hành động này khiến hắn đau đớn đến nỗi trợn mắt há miệng trong nội tâm thầm mắng chửi không thôi. Vốn hắn muốn mở miệng chửi đổng nhưng lại ngậm miệng lại vì hiện tại khí lực hắn chẳng còn bao nhiêu. Nằm một chút dược lực phát tán khiến cơ thể hắn khôi phục đôi chút, lúc này trên tay hắn lại xuất hiện một chiếc viên bàn hắn khẽ điểm tay lên một cái. Bỗng nhiên viên bàn tan rã biến thành những vòng sáng bao bọc hắn vào trong. Những luồng ánh sáng bắn mạnh lên trời như xé rách hư không. Sau một lát hắn biến mất khỏi đáy hố với đoàn ánh sáng đó, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy, chỉ để lại hiện trường đã thành đống phế tích. Không biết có phải ảo giác hay không trong hư không vang lên tiếng cười khẽ.... ☆☆☆☆☆ Trong một hư không kỳ lạ, một bóng dáng xuất hiện. Hình bóng này lơ lửng trong trạng thái linh hồn, là một thiếu niên, tuy nhiên không rõ mặt mũi như thế nào. Lúc ẩn lúc hiện, trong miệng lẩm bẩm: “phụ thân à phụ thân, sao lại ném ta vào nơi quỷ quái này chứ, phải bao lâu mới có thể trở lại bản thể đây, mười lăm năm nay ta đọc hầu như gần hết ghi chép ở đây rồi a.” Một giọng nói lạnh lùng vang khắp không gian : -tiểu tử, ngươi đừng than vãn , nếu không ta ném ngươi vào Ma Tâm Đàm lúc đó đừng trách. -lão già, mười lăm năm nay ngươi luôn bắt ta đọc mấy hết mọi thứ ở đây, ta sắp thành một cuốn kỳ thư rồi đấy, để ta nghỉ ngơi một chút đi. -đừng không biết đủ, Thạch Hồn Điện không phải nơi ai cũng có thể tới, không niệm tình cha mẹ ngươi giúp đỡ ta trước đây ta đã ném ngươi vào Luyện Hồn Hồ rồi. Ngươi biết cha mẹ ngươi trả giá như thế nào mới tách được ba hồn ngươi ra hay không. Ngoan ngoãn ở đây đi, còn nói nhảm đừng trách ta độc ác. Hình bóng thiếu niên ủ rũ chốc lát sau đó lại lượn lờ nơi gọi là Thach Hồn Điện này tiếp tục công việc đọc sách của hắn. ☆☆☆☆☆ Thạch Thiên Trấn Một thị trấn lớn ở Trung Vực, dân cư rất đông, có đủ loại thành phần trộm cắp. Nơi đây là giao thương cực kỳ phát triển, long xà hỗn tạp. Luôn luôn có chuyện lừa đảo hãm hại xảy ra. Một con ô nha đậu trên cổng trấn, nhìn ngắm thiên địa. Đôi mắt màu đỏ của nó quan sát hết mọi chuyện xảy ra ở đây. Trong trấn này không có chuyện gì nó không biết. Không ai biết con quạ đen này từ đâu tới, chỉ biết rằng mười lăm năm trước nó đã xuất hiện ở đây. Làm tổ ở cổng trấn và luôn sống ở đó. Lúc này nếu có người ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc tột độ vì trong miệng con quạ này đang lẩm bẩm: “Haiz.... Mười lăm năm a, tới lúc nào mới giải phong ấn đây chứ, tên bản thể thối tha, lão tử nếu trở về sẽ cho ngươi đẹp mắt.”
ḳyhuyen.ⓒomLầm bầm thì lầm bầm song đôi mắt của nó vẫn luôn quan sát mọi động tĩnh ở đây. ☆☆☆☆☆ Mộ Vân trấn, một thị trấn nhỏ nằm sát Man sơn. Nơi này cũng nằm giữa biên giới hai nước Hỏa Vân Quốc và Minh Thiên Quốc, tiếp giáp Man sơn rộng lớn, nơi đây vốn dĩ không dấu chân người, nhưng từ ba mươi năm trước một chi nhánh của Minh Vân Các tại Hỏa Vân Quốc đến đây khai hoang tạo nên trấn nhỏ này khởi xướng thành mậu dịch thương mại giữa hai quốc gia. Nơi này được xem như điểm phân cách sau hiệp nghị điểm hòa hoãn Hỏa Vân Quốc và Minh Thiên Quốc với Minh Vân Các, ở nơi này được Minh Vân Các một thế lực khổng lồ đại lục bảo hộ. Kể từ đó các thương nhân khắp nơi đổ về đây xây cất nhà của mở tiệm, chợ. Hình thành nên các hình thức kinh doanh thương mại khiến trấn nhỏ trở nên ồn ào nào nhiệt. Nơi đây tập trung đủ các thể loại nhân vật, tam giáo cửu lưu, trộm cắp bảo kê lường gạt. Tuy vậy nơi này bảo an cũng cực kì tốt, những người đã vào bên trong trấn sẽ được binh lính ở đây bảo hộ, thế nên các thành phần trộm cắp lường gạt chỉ có ở ngoại trấn. Nhưng trong trấn dù vậy lại là thiên đường của khất cái, có thể nói nếu đã tới Mộ Vân trấn mà chưa gặp khất cái cơ hồ không có khả năng, khắp nơi hang cùng ngõ hẻm chỉ cần đặt chân tới sẽ gặp khất cái. Sở dĩ khất cái nhiều như vậy mà đa số là trẻ em bởi vì nơi đây nằm giữa biên giới hai nước xảo hợp là từ Mộ Vân trấn đi tới hai tòa thành lớn của hai nước lại không quá năm mươi dặm. Do chiến tranh liên miên khiến khắp nơi có người tan nhà nát cửa, mà Mộ Vân trấn lại cung cấp bảo hộ cho họ những người mất đi nhà cửa thân nhân trong chiến tranh, nên ở đây dân cư dần đông đúc. Hỏa Vân Quốc và Minh Thiên Quốc lại thường xuyên đến đây mộ lính, điều này Minh Vân Các không ngăn cản, chỉ cần nguyện ý liền đi. Còn nam phụ lão ấu không nguyện ý thì được đưa đến các nơi khác khai hoang dựng nhà cửa trồng trọt tránh xa chiến hỏa. Có một số không nguyện ý nhập ngũ cũng không nguyện ý rời đi nên ở lại trở thành khất cái. Đa số là những đứa trẻ mồ côi không cha mẹ người thân, vậy nên số người ở Mộ Vân Trấn luôn không quá nhiều khiến quy mô trấn này không mở rộng. Lúc này phía Nam trấn đang có hơn chục đứa trẻ tụ tập lại với nhau, chúng chỉ khoảng tầm mười tuổi trở xuống. Cầm đầu đám nhóc này là một đứa bé tầm mười hai tuổi rất có bộ dáng lão đại đang phân phát đồ ăn cho những đứa còn lại, nhìn qua giống như các binh sĩ đang sắp hàng chờ cấp trên phát lương vậy. Trong đó có một đứa bé khoảng bốn năm tuổi khuôn mặt có hơi chút nhợt nhạt, thân thể gầy gò, trên mặt có vết sẹo kéo dài khiến cho khuôn mặt hắn có vẻ xấu xí một chút. Đứa bé này trong đám khất cái là nhỏ nhất, lúc này vừa nhận được chiếc bánh do lão đại cấp cho một mực ăn ngấu nghiến. Lũ trẻ vừa ăn vừa cười đùa với nhau, lúc này đứa bé cầm đầu nói: - Từ lúc tiểu Thần gia nhập chúng ta cơ hồ luôn luôn gặp may mắn, xin được nhiều đồ ăn hơn. - Đúng vậy, tiểu Thần là thần tài của chúng ta. Nhưng mà hình như đệ ấy bị bệnh gì đó, hôm nào góp tiền đem đệ ấy đến chỗ Trương tiên sinh xem một chút. Đám trẻ nhao nhao gật đầu ta một câu ngươi một câu, đứa bé tên tiểu Thần vẻ ngây thơ vừa cười vừa gặp phần bánh của mình. Nó không nhớ nó từ đâu đến, cơ hồ không biết mình là ai, nó được một đứa trẻ khác phát hiện ở ngoài trấn cách đây hai năm, lúc đó hắn còn bé xíu, gần như sắp chết, may mắn được mấy đứa trẻ đem đi xin sữa cho ăn xin thuốc uống khắp trấn nhỏ. Cũng may mắn nếu không đã chết, những đứa bé như nó đầy rẫy khắp nơi trong trấn này, kẻ may mắn thì sống sót, kẻ không may thì chết. Hầu như là do bệnh tật. Tiểu Thần không biết có phải tên nó hay không nhưng trên áo lót của hắn thêu chữ Thần nên đám nhóc con này thường gọi nó là tiểu Thần, từ ngày nó đến đám nhóc xin ăn luôn được cho rất nhiều, nên được tôn làm phúc tinh của cả đám. Trẻ em ngây thơ nên trong chúng có cảm giác nương tựa vào nhau không bài xích hay ganh tị. Cả đám như huynh đệ ruột thịt vậy. Lúc này cách đám trẻ không xa có một láo giả tiên phong đạo cốt đang đứng nhìn những đứa trẻ này, ánh mắt quét một vòng rồi nhìn về tiểu Thần, đôi mắt co rút sau đó cất bước đi về phía nó. Mấy đứa bé thấy có một lão giả bộ dáng hiền lành bước tới cả đám đứng dậy nghiêm chỉnh đứng lên trên mặt bày bộ dáng đáng thương điển hình. Cất giọng: -Lão gia xin tôin nghiệp chúng ta cho chúng ta ít tiền mua đồ ăn, đã mấy ngày không có gì vào bụng rồi a. Lão giả khẽ mỉm cười móc ra một ít bạc vụn đưa ra rồi đưa cho chúng nói: -Cầm lấy đi mua đồ ăn nhé, cậu bé này tên là gì? Có muốn đi cùng ta không, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi. Lão xoa đầu tiểu Thần rồi hỏi. -Lão gia gia, ta là tiểu Thần, đi theo người có bánh ăn hay không? Ta thích nhất ăn bánh táo người có thể mua cho ta không? Tiểu Thần ngây thơ hỏi khiến lão giả bật cười nói:
ḳyhuyen.ⓒom-Ngươi muốn ăn gì gia gia sẽ mua cho ngươi, hơn nữa sẽ chữa bệnh cho ngươi. -Được a, vậy ta sẽ đi với là gia gia, các ca ca, ta muốn đi với lão gia gia, Tiểu Thần nói rồi quay sang mấy đứa bé đó ánh mắt hỏi thăm, mấy đứa trẻ có chút không nỡ nhưng đứa bé cầm đầu chặn lại, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn tiểu Thần nói: - Tiểu Thần, đệ đi theo gia gia cũng tốt, không phải khổ sở như chúng ta. Nói rồi quay sang lãi giả khom người khẽ nói: -Lão gia gia, vậy hãy chăm sóc cho đệ ấy a, đệ ấy rất đáng thương, cầu mong người hãy chữa khỏi bệnh cho đệ ấy. - ngươi tên gì? - Ta là tiểu Quân Lão giả gật đầu mỉm cười vẻ hài lòng khẽ lật bàn tay hiện lên một cuốn sách nhỏ đưa cho đứa bé đó rồi nói: -Ta sẽ chăm sóc tiểu Thần, đây là ta tặng cho ngươi, coi như một chút tấm lòng, bây giờ ta đi sau này sẽ gặp lại. Nói rồi lão giả dắt tiểu Thần đi, đám trẻ nhìn theo một chút rồi quay qua hỏi đứa bé cầm đầu: -Đại ca đây là thứ gì? -Chắc có lẽ là bí kíp gì đó, hình như là phương thúc thổ nạp để cải thiện cơ thể a. -Vậy có phải sẽ có thể mạnh như mấy tên tướng quân hay đến đây hay không? -Ta cũng không biết, chờ ta đi học lén chữ xong rồi sẽ dạy các đệ. Đám trẻ nháo nhào xong rồi lại tản ra đi khắp nơi trong trấn tiếp tục hành nghề khất cái của mình. Tiểu Quân nhìn về hướng lão giả biến mất cùng tiểu Thần ánh mắt hơi suy tư, nhìn lại cuốn sách nhỏ trong tay một chút rồi cất đi quay đầu đi đến lớp học nhỏ trong trấn. Còn riêng phần lão giả và tiểu Thần thì nháy mắt đã thất tung, trấn nhỏ vẫn vậy không vì thiếu một đứa trẻ mà náo loạn, vẫn bình bình đạm đạm an ổn như ngày bình thường. Trấn nhỏ này trong phong ba chiến loạn lại nổi lên an bình yên ổn như một nơi để ký thác chút niệm tưởng yên bình trong loạn thế.
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị