Chương 1: Rừng cây nhuộm máu (1)

————o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o———— CHƯƠNG 01 Ánh nắng ban mai ấm mịn như bàn tay trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má rồi lách qua những tán lá rậm rạp của khu rừng, rọi chiếu xuống mặt đất tạo nên những vết lốm đốm trải dài không có quy tắc. Những bụi dây leo xanh biếc bao trùm khắp cả khu rừng, vấn vít lên các thân cây cao vút chung quanh. Mấy loài chim không rõ tên đậu trên những bụi cây cao cỡ nửa thân người, hân hoan líu ríu hát ca chào ngày mới. Đôi chân đáp trên cành lá nhẹ nhàng lay động, khiến những giọt sương óng ánh chậm rãi trượt xuống qua gân lá, được nắng sớm chiếu rọi vào tạo ra sắc màu rực rỡ. Xa xa, từng làn sương mỏng lững lờ trôi, dần dần tỏa ra khắp khu rừng, mang đến mùi đất sau mưa thơm ngát của vùng Đông Á, thêm vào đó còn kèm theo mùi tanh không biết truyền tới từ nơi nào. Vũ Ngôn ẩn mình vào một bụi cỏ thấp, gương mặt được hoá trang bằng cách bôi bùn đất lên, quân phục rằn ri được thiết kế riêng để tác chiến trong rừng giúp hắn như hoà vào lùm cây. Tuy hắn có chút mỏi mệt nhưng không khí tươi mát của rừng mưa sáng sớm khiến tâm hồn hắn khoan khoái hơn rất nhiều. Phương thức tác chiến được máy vi tính đưa ra đã được hắn ghi nhớ kĩ trong đầu, đường rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng đã được xác định, khu vực đầm lầy trong rừng cũng đã được Số 9 dùng kí hiệu để đánh dấu. Tất cả đều rất thuận lợi, bây giờ chỉ còn chờ mục tiêu xuất hiện, sau đó chấm dứt nhiệm vụ, mang theo mấy anh em trong tiểu đội mình trở về thuận lợi. Hắn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, khoảng cách di chuyển không quá một centimet. Đừng xem thường một centimet này, chỉ một thay đổi nho nhỏ vậy thôi cũng đủ để hắn thoải mái nằm trên mặt đất mà ngáy o o. Đối với bộ đội đặc công mà nói, duy trì tư thế ẩn núp một ngày một đêm cũng chỉ là yêu cầu cơ bản. Hắn đã nằm yên tại đây ba ngày bốn đêm, tin rằng trong toàn bộ Đại đội Liệp Ưng, mà không, dù cho là toàn quân cũng là một kỉ lục rồi. Vũ Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi, một luồng chân khí từ đan điền chậm rãi chảy qua năm kinh sáu mạch, tựa như tia nắng mặt trời ấm áp trong ngày đông giá rét, khiến cơ thể sớm đã mỏi mệt không chịu nổi của hắn lại tràn đầy sức sống. Lúc này Vũ Ngôn tạo cho người khác một cảm giác rất đặc biệt, thân thể hắn nằm sấp dưới đất giống như một bụi cỏ đã sinh trưởng ở đây từ lâu, cơ thể rất tự nhiên hoà cùng đất mẹ. Đó chính là lợi ích của việc tập luyện Thiên Tâm quyết, thuận theo trời đất, coi trọng tự nhiên, công phu sư phụ truyền cho hắn lại đem lại kết quả rất tốt.
kyhuyenMột chú chim sẻ đang hót líu lo trên nhành cây xa xa chợt vỗ cánh bay tới đậu lên đầu Vũ Ngôn, chú ta tựa hồ cũng cảm thấy cái “cây” này chắc chắn hơn cái cây chú vừa đứng rất nhiều, có lẽ sẽ chịu được sự chà đạp của chú. Thế là chim ta lại cất lên tiếng hót vui sướng. Vũ Ngôn cười khổ một tiếng, hắn cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị chà đạp kiểu này, có vẻ như mỗi lần làm việc trong rừng đều được hưởng đãi ngộ như vậy. Nhìn sang bên phải cách đó không xa, thấy Số 9 đang tươi cười, hắn lại cảm thấy khó hiểu. “Trên mặt cô ấy cũng vẽ hoạ tiết nguỵ trang như hắn mà sao lại dễ coi như vậy chứ? Thật là bất công!” Nở nụ cười với Số 9, hắn lại nhìn sang bên trái, Đại Tráng ghé mắt vào ống kính súng bắn tỉa, con mắt nửa nhắm nửa mở, giống như đang ngủ. Vũ Ngôn cười cười, khoé miệng Đại Tráng cũng nhếch lên. Hắn biết rõ những thói quen này của mình sớm đã bị các anh em nhìn thấu. Với tư cách là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của Liệp Ưng, Đại Tráng khiến người ta cảm giác vĩnh viễn không biết ánh mắt của hắn đang nhìn cái gì. Vũ Ngôn nhớ tới một lần tại bàn rượu, Hầu Tử đã từng nói đùa: - Đại Tráng, đêm tân hôn của anh và chị dâu, ánh mắt của anh ngắm ở đâu? Đại Tráng lạnh lùng nói: - Ánh mắt của anh mày vĩnh viễn ngắm chuẩn. Lúc ấy tất cả các anh em đều bò ra bàn mà cười, ngay cả Số 9 hay ngại ngùng nhất cũng đỏ mặt chạy ra bên ngoài cười lớn. Lại nhìn Hầu Tử, tên này đang dựa vào cây đại thụ cách đó không xa, ngậm một nhánh cỏ dại trong miệng, tựa hồ đang lẩm bẩm điều gì đó. Một con Vũ Lâm hoa xà vắt mình trên cành cây đối diện, thè chiếc lưỡi đỏ lòm nhìn hắn. Loại Vũ Lâm hoa xà này sống ở vùng rừng nhiệt đới, không có độc, thịt rất ngon, là thực phẩm yêu thích của các anh em khi làm việc. Chỉ là mỗi lần ăn món này Hầu Tử đều nói “Xà tính bổn dâm”, làm cho Số 9 đang chậm rãi nhai thịt rắn xấu hổ đuổi đánh một hồi. Thấy Mập Đầu Đà cùng Tiểu Lý Tử đã ẩn núp vào vị trí được chỉ định, Tiểu Lý Tử còn nháy mắt với Vũ Ngôn, trên khuôn mặt còn lộ ra hai lúm đồng tiền. Mập Đầu Đà bĩu môi như thị uy, ý là nhìn tiểu tử ngươi trông như đàn bà ấy. Lúc Mập Đầu Đà đến ghi danh vào tiểu đội, Tiểu Lý Tử thấy thân hình cao gầy của hắn liền liên tưởng đến hai vị Mập, Còm Đầu Đà của Thần Long đảo trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào đó, thế là cái biệt danh “Mập Đầu Đà” xuất hiện trên người gã. tự nhiên làm hắn bất mãn vô cùng, hai người cơ hồ gặp mặt là xỉa xói. Có điều trên thực tế mọi người đều biết, quan hệ của hai người bọn họ thân thiết tới mức có thể mặc chung một cái quần. Vũ Ngôn trông thấy biểu lộ của họ cũng chỉ cười nhẹ. Bỗng nhiên trong tai nghe truyền đến một tiếng gõ nhẹ nhàng. Hắn liền giật mình, vội nhìn lại vị trí tiên phong mà Hầu tử đang phụ trách. Hắn đang cầm kính viễn vọng mini nhìn quanh, sau đó thò một ngón tay ra sau lưng ngoắc ngoắc vài cái.
kyhuyenVũ Ngôn đưa tay trái ấn vào tai nghe ra lệnh với từng binh sĩ trong tiểu đội: - Mục tiêu đã xuất hiện! Hướng một giờ, tám trăm mét. Tới khi nghe được năm tiếng gõ rõ ràng, hắn lại nói nhỏ: - Sáu trăm mét! Năm trăm mét!…… Đoàn người đã tới gần, những con ngựa bị chất đầy hàng hoá trên lưng khuỵu chân thở hổn hển, như thể những giỏ hàng kia nặng ngàn cân vậy, khiến cho chúng vốn có thân hình thấp bé bị ép tới không thấy lưng đâu. Ngựa Mông Cổ nổi tiếng vì thân thể cao lớn, tốc độ cực nhanh. Còn ngựa Điền dùng khả năng thồ hàng và sức chịu đựng để xưng danh, là công cụ vận chuyển hàng hoá tốt nhất trong rừng nhiệt đới. Hơn mười người cầm súng đi sát hai bên thân ngựa, trên trang phục rằn ri và giày tác chiến giày bám đầy bùn đất, chứng tỏ bọn chúng vừa lặn lội một quãng đường xa. Nhìn súng tiểu liên ôm nghiêng, hộp đạn đầy đủ, đội hình tán mà không loạn cũng có thể thấy rằng đây là thành phần đã trải qua huấn luyện quân sự. Chúng được trang bị rất đầy đủ, thậm chí Vũ Ngôn còn thấy được trên lưng của con ngựa đi cuối cùng còn chở một sọt đầy súng máy hạng nặng với rất nhiều băng đạn. Đang lấy làm lạ rằng tại sao lại không nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn kỹ hóa ra bốn vó của những con ngựa đều được bọc vải dầu nên khi di chuyển sẽ không có tiếng động. Hắn thầm mắng một tiếng: - Lũ khốn giảo hoạt thật! Thấy mục tiêu ngày càng gần, trong tai nghe truyền đến năm tiếng gõ nhẹ nhàng, hắn biết các anh em đã chuẩn bị tốt. Thấy năm người kia có vẻ khá thoải mái, Vũ Ngôn định hạ lệnh thì trong lòng chợt có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, giống như bị một con thú hoang hung dữ cắn trộm.
kyhuyen Nhiệm vụ lần này là phục kích một nhóm buôn lậu thuốc phiện được trang bị vũ khí các loại. Mặc dù đối với bộ đội bình thường thì việc này sẽ có chút khó khăn nhưng đối với bộ đội đặc chủng thì lại vô cùng dễ dàng. Vũ Ngôn trở thành lính đặc chủng thực thụ đã được hai năm, những trận phục kích như thế này không phải mười lần thì cũng tới bảy tám lần. Cho dù có là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ thì hắn cũng chỉ hồi hộp một chút, nhưng khi kẻ địch đầu tiên ngã xuống trước họng súng của hắn thì Vũ Ngôn đã không còn gì phải sợ hãi nữa. Nhiệm vụ lần này là do Đại đội trưởng và Trung đội trưởng trực tiếp chỉ huy, tin tức tình báo là do trinh sát cung cấp. Những tin tình báo do trinh sát đó mang về trước đó đều rất chuẩn xác nên chẳng có lý do gì để hoài nghi những tin tức ấy. Lần này vượt qua biên giới tới hơn hai mươi cây số, cả tiểu đội sáu người đã ẩn núp bốn ngày ở đây, chính là muốn tiêu diệt toàn bộ nhóm người tà ác kia, hoàn toàn cắt đứt con đường ma tuý. Cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, một là đến từ trực giác tựa như dã thú của hắn, nhưng chủ yếu là đến từ sự tin tưởng đối với chân khí trong cơ thể. Vũ Ngôn tu luyện Tiên Thiên chân khí, coi trọng thiên địa tự nhiên nên hiểu rất rõ về vạn vật xung quanh. Hắn cũng tu luyện Thiên Tâm quyết được mười ba năm, tuy mới chỉ ở tầng thứ hai nhưng đặc tính thuận theo tự nhiên của Thiên Tâm quyết giúp những hiểu biết của hắn đối với vạn vật hơn hẳn những người khác. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao khi ẩn nấp hắn lại có thể gần gũi với tự nhiên đến vậy. Sự cảm ứng của Thiên Tâm quyết đối với ngoại vật tương đối nhạy bén. Nhờ nó mà trong hai năm qua, Vũ Ngôn đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần vô số lần. “Nếu có thể đột phá tầng thứ tư thì tốt quá! Theo lời sư phụ, khẩu quyết của Thiên Tâm quyết tổng cộng có bảy tầng. Nhưng không hiểu sao khi truyền đến đời sư tổ liền thất truyền, chỉ còn lại hai tầng khẩu quyết mà thôi!” Hắn thầm nghĩ trong lòng. Mỗi lần sư phụ nhắc đến chuyện này, người đều chắp tay thở dài tiếc nuối vì mất một bộ công pháp tuyệt đỉnh. Nếu có thể đột phá khỏi tầng thứ tư của Thiên Tâm quyết là có thể cảm ứng được mọi việc, mọi vật trong khoảng cách vài trăm mét, đủ thời gian để có thể ứng phó với mọi loại tình huống bất ngờ có khả năng xảy ra. Mặc dù chỉ đột phá tầng thứ hai nhưng khả năng phản ứng của Vũ Ngôn cũng hơn xa người thường, nếu không, với tuổi đời còn trẻ như vậy, hắn cũng không thể đạt tới chức vụ Tiểu đội trưởng tiểu đội tinh nhuệ nhất của đại đội Liệp Ưng. Cái cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như bị nhìn trộm khiến Vũ Ngôn đổ mồ hôi đầm đìa, như đeo trên người một tảng đá nặng cả ngàn cân vậy. Đoàn ngựa thồ càng ngày càng tới gần, mắt thấy bọn chúng sắp đi qua khu vực phục kích tốt nhất, đồng nghĩa với việc thời gian của Vũ Ngôn cũng càng ngày càng ngắn lại. Nhiệm vụ là bắt buộc phải hoàn thành, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình đi nữa. Vũ Ngôn cắn lưỡi, kiềm chế những bất an trong lòng, lấy lại tinh thần tỉnh táo nhất. Hắn tin rằng với thân thủ của bản thân và của các huynh đệ, chắc chắn sẽ không để kẻ nào chạy thoát. Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm ngay vào tên mập đang ngồi vắt vẻo trên lưng một con ngựa đi ở gần cuối hàng. “Đoàng!” Một âm thanh trầm đục vang lên phá vỡ sự yên lặng trong khu rừng. Đầu đạn xoay tròn bắn trúng giữa trán tên mập, gã hét lên rồi ngã gục. Cùng lúc đó, tiếng cây súng bắn tỉa trong tay Đại Tráng cũng thét ra đốm lửa đỏ rực, một tên nữa ngã xuống. Thành quả khi được trải qua huấn luyện quân sự khá tốt của phe địch lập tức phát huy tác dụng, chúng chỉ kinh hoàng trong giây lát rồi ngay lập tức lăn mình tản ra, những khẩu AK trong tay bắt đầu khạc lửa điên cuồng. Đạn trút như mưa vào những bụi cỏ phía trước, khiến chú chim sẻ vừa rồi còn nhảy múa trên đầu Vũ Ngôn chưa kịp bay lên đã vĩnh viễn yên nghỉ. Vũ Ngôn lăn mình dựa vào một thân cây rồi nâng súng quét một loạt đạn, lại có một tên địch nữa nằm xuống. Sau đó hắn ghé vào tai nghe nói: - Số 2, mời bọn chúng nếm thử phát headshot đi! Đại Tráng không nói gì, chĩa súng ngắm vào một tên, không lâu sau trên chiến trường lại mất đi một người. Những phần tử vũ trang còn lại đều kêu gào bối rối. Tiểu đội sáu người chia làm ba tổ. Mập Đầu Đà và Tiểu Lý Tử bên trái, Vũ Ngôn cùng Số 9 ở giữa, Đại Tráng và Hầu Tử cánh phải. Ba tổ phân công hợp tác, mỗi tổ phụ trách một bên, yểm hộ cho nhau. Vũ Ngôn cầm súng bắn một viên, tiêu diệt tên địch đang cầm súng ngắm bên dưới. Số 9 xử lý một gã đang nấp phía sau ngựa, tên này đang chuẩn bị nổ súng bắn về phía Vũ Ngôn. Tiêu diệt gã xong, Số 9 quay đầu trừng mắt nhìn Vũ Ngôn, sau đó lại lộ vẻ tươi cười. Hai bên trái phải càn quét một trận, những tên còn lại bị tiêu diệt rất nhanh. Mập Đầu Đà và Tiểu Lý Tử vỗ tay tươi cười, Hầu Tử còn khoa trương hơn, hai tay giang rộng ôm chầm lấy Đại Tráng. Còn Vũ Ngôn thấy nhiệm vụ lần này cũng chẳng khác gì những lần trước, đều thực hiện vô cùng dễ dàng. Nhưng cái cảm giác nguy hiểm trong lòng lúc trước lại càng trở nên mãnh liệt, nó như mũi dao lạnh lẽo đâm đằng sau lưng hắn. kyhuyen Một con ngựa Điền trúng đạn lắc lư vài cái rồi ngã quỵ, cái sọt lớn trên lưng nó đổ xuống. Thiên Tâm quyết trong cơ thể Vũ Ngôn đột nhiên dâng trào, hơi thở hắc ám của tử vong bỗng nhiên ập đến. - Nằm xuống! Hắn quát to một tiếng, nhảy qua đẩy ngã Số 9, một viên đạn ngắm bay sượt qua tai. Hai người lăn thêm vài vòng trên mặt đất rồi tách ra. Hơn hai mươi họng súng từ sâu bên trong rừng cây điên cuồng khạc lửa. Đạn bay đầy trời, hỏa lực dày đặc ép bọn Vũ Ngôn không dám ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, một bông hồng máu nở rộ trên trán Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử chầm chậm ngã xuống, trên khuôn mặt hắn vẫn còn vương nụ cười lúc trước: - Tiểu Lý Tử... Vũ Ngôn gầm lên giận dữ, đồng thời khẩu súng tự động trong tay hắn cũng điên cuồng phun lửa. Hắn liên tục lăn tròn hai vòng tới bên cạnh Tiểu Lý Tử rồi mang theo thi thể vẫn còn hơi ấm của y lăn tiếp hai vòng nữa nấp vào một lùm cây rậm rạp. Mập Đầu Đà ở bên cạnh cũng đưa súng quét một hồi yểm hộ cho hắn. - Tiểu Lý Tử! Đại Tráng, Hầu Tử và Số 9 cũng hét lên, tiếng rít của những viên đạn mà kẻ thù bắn tới cũng không át được tiếng gầm giận dữ của bọn họ. Ba người đồng thời nổ súng, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng cây phía đối diện, hai gã da trắng cao lớn ngã xuống. Vũ Ngôn chậm rãi vuốt đôi mắt vẫn còn đang mở của Tiểu Lý Tử. Thấy khóe môi y vẫn còn vương nụ cười mà hắn cắn chặt răng, trong lòng đau nhói, cơn thịnh nộ dâng lên ngập trời. Nhưng thân là chỉ huy của tiểu đội, hắn buộc phải tỉnh táo trở lại để xem xét tình thế hiện giờ. Dựa vào hỏa lực cùng phương án tác chiến của kẻ địch thì có thể kết luận chúng cũng khá hung dữ, hơn nữa còn có hai tên bắn tỉa, về kỹ năng tác chiến thì có thể tương đương với bộ đội đặc công. Xem ra hẳn là đụng phải bọn lính đánh thuê rồi. Lính đánh thuê đều là đội đặc công xuất ngũ của các quốc gia khác nhau kết hợp lại tạo thành một tổ chức vũ trang. Họ đều là những người dày dặn kinh nghiệm, bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến, rồi từ trong những trận chiến sinh tử đó luyện được những kỹ năng chiến đấu phi thường cùng với những thủ đoạn đối địch lạnh lùng nhất. Khi hành động, bọn họ đều rất quỷ dị, không bao giờ làm theo lẽ thường, hơn nữa lại tàn khốc, khó chơi hơn hẳn bộ đội đặc công chính quy. Từ lần giao tranh vừa rồi cho thấy, bọn lính đánh thuê lần này gặp phải chắc chắn là đối thủ mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay. Đội hình công kích, phương pháp tác chiến và chiến thuật sử dụng tay súng bắn tỉa của bọn chúng vừa rồi vô cùng thành thạo, lại có rất nhiều nét giống bộ đội đặc công của một cường quốc nào đó trên thế giới. Lần phục kích này chính là cái bẫy hết sức tỉ mỉ do tên trùm buôn bán ma tuý sắp đặt. Tuy tiểu đội đặc công của Vũ Ngôn đã tiêu diệt được đoàn ngựa thồ nhưng lại bị bọn lính đánh thuê cắn một miếng rất đau. Xem ra tình báo cài trong đội ngũ của chúng đã bị lộ, hơn nữa hẳn tên tình báo này còn giúp bọn buôn ma túy, để chúng có thể ung dung mời tổ chức lính đánh thuê tới đối phó, phục kích tiểu đội đặc công. Đối với những tên buôn bán hàng trắng đến phát điên này, tiêu diệt một nhánh tiểu đội đặc công có thể nói là một thành công rất lớn. Nếu tình báo đã bị lộ thì xem ra hàng hoá đoàn ngựa kia vận chuyển cũng chẳng phải là thuốc phiện. Mà đã không phải thuốc phiện thì coi như đã mất mục tiêu hành động, lần phục kích này hoàn toàn thất bại! Vũ Ngôn đang suy tư thì Mập Đầu Đà, người có quan hệ tốt nhất với Tiểu Lý Tử đã đỡ lấy người huynh đệ ôm vào lòng mình, cuối cùng cũng không nén nổi bi thương trong lòng. Thân hình cao gầy của gã đột ngột đứng dậy, cây súng tự động trong tay càn quét liên tục về bìa rừng phía đối diện, miệng gào lên: - Bọn chó chết, ông muốn giết hết chúng mày! Vũ Ngôn kinh hãi, vội vàng lấy tay kéo gã nằm xuống. Một viên đạn bay tới, cánh tay trái hắn truyền đến cảm giác nóng rát đau nhói. Mập Đầu Đà thấy bộ đồ chiến đấu của hắn nhuốm đầy máu liền kêu lên: - Số 1, anh thế nào rồi? Vũ Ngôn lắc đầu, nhẹ giọng nói: - Bình tĩnh một chút đi Số 4! Khóe mắt Mập Đầu Đà tràn đầy lệ nóng, gật gật đầu rồi lăn mình đổi vị trí, khẩu súng trong tay điên cuồng nhả đạn phục thù. - Số 1, anh không sao chứ? Trong tai nghe truyền đến lời thăm hỏi của Đại Tráng và Hầu Tử, mà giọng nói của Số 9 còn vội vàng hơn. Vũ Ngôn chịu đau nhếch mép cười: - Không sao, bị kiến cắn một cái thôi mà. Bây giờ chuyển sang tần số B! Đợi khi tai nghe truyền đến bốn tiếng gõ, Vũ Ngôn mới nói tiếp: - Lần này chúng ta gặm phải một cục xương cứng rồi! Những người khác cũng hiểu hiện giờ họ đang gặp phải một tổ chức đánh thuê dũng mãnh chưa từng có. - Đối phương có không dưới hai mươi người, vũ khí cực tốt, hỏa lực mãnh liệt và là đối thủ đáng để cho chúng ta chơi đùa một trận. Lời của hắn khiến những thành viên còn lại đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Giao đấu với kẻ mạnh, đó là điều mà lính đặc công bọn họ chưa bao giờ e ngại. Chỉ có khao khát, vô cùng khao khát. - Mục tiêu duy nhất của chúng ta bây giờ là phải cắt đuôi khỏi bọn chó đói phía sau kia, nhân tiện cắt mấy cái chân chó nữa. Vũ Ngôn thoải mái nói tiếp: - Thoát khỏi bọn chó điên đó thì chúng ta là người thắng. Rõ chưa? - Rõ! Những người khác đồng thanh hô lên. - Số 2, có bao nhiêu người đang mai phục? - Hai! Giọng nói ung dung không chút kích động của Đại Tráng truyền đến. Vào những thời khắc thế này, việc duy trì tâm tính là tố chất quan trọng nhất của một tay súng bắn tỉa. Từ việc Tiểu Lý Tử bị tập kích cùng với chuyện mình bị thương, Vũ Ngôn biết rằng hai tay súng bắn tỉa của đối phương cũng không phải là hạng dễ xơi. Vũ Ngôn nuốt nước bọt nói: - Số 3, cho biết vị trí của “Diều hâu”! Giọng Hầu Tử truyền đến: - Hướng ba giờ, hai mươi cây số! Hai mươi cây số, nơi đó có những chiến hữu đang đợi bọn họ trở về. Nhìn thoáng qua những người anh em từng vào sinh ra tử với mình, trong lòng Vũ Ngôn thầm phát thệ: “Bất kể ra sao, nhất định phải đưa các anh em về nhà!” Đối mặt với một đội lính đánh thuê ưu tú, từ trong đáy lòng Vũ Ngôn dâng lên một cảm giác hưng phấn. Đối thủ chân chính này đã kích thích hào khí của hắn. “Được, để xem ai mới thực sự là vua của rừng rậm, ai mới thực sự là vua đặc công!” Nhìn Mập Đầu Đà đang dùng dây buộc Tiểu Lý Tử vào lưng gã mà trong lòng Vũ Ngôn thoáng kích động. Không thể để cho người anh em của mình hi sinh cô độc như vậy được. Đây là suy nghĩ của tất cả đội viên trong tiểu đội đặc công. ————o Hết chương 01 o————
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị