Chương 1: Chương 1

Khi còn bé, mảnh kim loại nho nhỏ này là báu vật của tôi. Vặn vẹo, nhỏ bé, chỉ có cảm giác đẹp đẽ. Mảnh sắt màu bạc lạnh giá, dùng sức nắm chặt sẽ cảm thấy đau đớn. “Leng keng”, bắt đầu một ngày lật qua một mặt. “Leng keng”, kết thúc một ngày lật qua một mặt. Lúc trẻ mỗi lần nghe thấy thanh âm đó tôi đều cảm thấy tự hào. Bởi vì mỗi khi nghe thấy nó, tôi luôn có cảm giác muốn khóc ra. “Leng keng”, “leng keng”, bắt đầu một lần, kết thúc một lần. Một ngày chính xác tạo thành một vòng tròn, lặp đi lặp lại. Xoay qua một vòng lại một vòng, không có thoả mãn cũng không có chán nản. Một nửa niềm vui và một nửa nỗi buồn. Mỗi ngày lặp đi lặp lại, giống như bảng hiệu phía trước tiệm cắt tóc. Thế nhưng những ngày vô cùng vô tận như vòng xoắn ốc đó đột nhiên kết thúc. Mảnh sắt màu bạc vẫn luôn lạnh giá… cũng không cảm thấy vui sướng. Dùng sức nắm chặt cho đến khi bàn tay rỉ ra máu… cũng không cảm thấy bi thương. Đó là chuyện đương nhiên, bởi vì sắt cũng chỉ là sắt, trong đó không có ảo tưởng. Khi tám tuổi biết được hiện thực, mảnh sắt đã không còn là thứ lóa mắt như trước nữa. Khi đó tôi đã hiểu, trở thành người lớn chính là dùng sự sáng suốt để thay thế ảo tưởng. Bởi vì ngu ngốc tự nhận là một người trưởng thành sớm, tôi đã tự hào chấp nhận sự thật này.
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị