Chương 1: Nghi vấn

Thiên Nhất ngồi sau bàn đọc sách tồi tàn của mình, một tay nâng cằm, tay kia cầm một chiếc muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly, từ sắc mặt của hắn không nhìn ra có gì khác với ngày thường. Cố Vấn đi tới ngồi xuống đối diện bàn đọc sách, hắn đã tự chuẩn bị nước cà chua, cũng đã sớm suy nghĩ làm thế nào ứng phó với chủ đề trong dự tính. Hôm nay là ngày 22 tháng 10 năm 2101. - Biết ta tìm ngươi là muốn nói chuyện gì không? Thiên Nhất lập tức hỏi, thần thái của hắn giống như điều tra viên trong phim hình sự, tay cầm chứng cứ, tính trước mọi việc, đang uy hiếp một tên lưu manh đầu phố thường xuyên ra vào phòng thẩm vấn cục cảnh sát. Còn Cố Vấn lại đáp trả bằng cách giơ ngón giữa tay phải lên, tay trái cầm nước cà chua ngửa đầu nhâm nhi. Thần thái của hắn giống như một tên con ông cháu cha vừa mới đóng tiền bảo lãnh lên đến bảy con số, sau đó đi qua trước mặt nguyên đơn. - Xem ra ngươi cũng biết rồi. Thiên Nhất nói: - Như vậy... nói thử suy nghĩ của ngươi đi.
ḱyhuyen.ⓒom - Ha... Cố Vấn để thức uống bên miệng xuống, sảng khoái thở một hơi, lập tức trả lời: - Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta? - Đương nhiên không phải, ngươi là người đầu tiên mà ta loại trừ, cho nên ta mới tìm ngươi nói chuyện riêng. Thiên Nhất trả lời. - Ngươi định nói chuyện riêng với mỗi người chúng ta, hơn nữa mỗi lần đều dùng câu này để mở đầu đúng không? Cố Vấn trực tiếp vạch trần mánh khóe của Thiên Nhất. Sau khi Thiên Nhất bị nhìn thấu liền đổi thành giọng điệu uy hiếp: - Ta chỉ cần dùng một ngón cái là có thể khiến người ta sống không bằng chết. Hắn đang ám chỉ cuộc nói chuyện sẽ thăng cấp thành tra khảo. Nhưng câu trả lời của Cố Vấn là: - Nói giống như không ai làm được vậy. Thiên Nhất nói: - Mỗi người đều có nhược điểm... ngươi tốt nhất nên kịp thời thay đổi thái độ của mình.
ḱyhuyen.ⓒom - Nhược điểm lớn nhất trên thân người là đầu gối, chính là thứ lồi lên giữa bắp đùi và cẳng chân, ai cũng biết phương pháp để phá hủy chỗ đó là dùng cung tên, nhưng ngươi lại không biết bắn tên. Cố Vấn lựa chọn tiếp tục tán gẫu. - Nếu cứ tiếp tục nói chuyện, ngươi sẽ cắt đầu ta xuống, sau đó không kiên nhẫn rời khỏi đúng không? Nội dung nói chuyện của Thiên Nhất và Cố Vấn luôn vắn tắt như vậy. Cố Vấn dứt khoát đứng dậy: - Có cần ta giúp ngươi gọi người kế tiếp vào không? ...... Năm phút sau, Gunsmith đi vào. - Gọi ta đến có chuyện gì? Mấy ngày nay công việc bảo vệ rất bận. Gunsmith vừa đi tới vừa nói.
ḱyhuyen.ⓒom - Ngươi nên biết, ta rất tín nhiệm ngươi, cho nên ngươi là người đầu tiên mà ta loại khỏi hiềm nghi, tìm ngươi tới là để thương thảo đối sách. Thiên Nhất mặt dày vô sỉ nghiệm chứng suy luận của Cố Vấn. - Đối sách gì? Hiềm nghi gì? Gunsmith chớp mắt mấy cái, sắc mặt biểu thị hắn đang mê hoặc. - Về chuyện có nội ứng trong tổ chức. - Cái gì! Trong tổ chức có nội ứng? Gunsmith mở to hai mắt: - Là ai? Vẻ mặt Thiên Nhất cứng đờ khoảng mười giây, sau đó nói một câu: - Ngươi có thể ra ngoài rồi. - Hả? Gunsmith hỏi: - Vậy nội ứng... - Không liên quan đến ngươi nữa, ngươi đi gọi bác sĩ Strange tới đây. - Cái gì? Chẳng lẽ là bác sĩ Strange? - Bớt nói nhảm đi! Cút! Thiên Nhất nhặt một quyển sách ném tới.
ḱyhuyen.ⓒom ...... - Là muốn nói về chuyện trong tổ chức có nội ứng phải không? Strange hỏi thẳng vào vấn đề. - Ta luôn tín nhiệm ngươi nhất, cho nên ta trực tiếp loại trừ ngươi, muốn thương lượng riêng với ngươi một chút. Thiên Nhất lại dùng lí do này lần nữa. - Ta không có đối tượng hoài nghi, cũng không muốn biện bạch cho mình, ta có thể đi rồi chứ? Đây là phong độ quý ông của Strange, lão sẽ không ở trước mặt vạch trần mánh khóe của Thiên Nhất giống như Cố Vấn, cũng sẽ không đoán bừa dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ lựa chọn im lặng. Thiên Nhất uống nhanh một ngụm cà phê: - Quá ngông nghênh rồi... ở một mức độ nào đó thì ngươi còn ngông cuồng hơn Cố Vấn! Bác sĩ quái dị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Nhất, hoàn toàn không bị lời nói của đối phương ảnh hưởng. Bác sĩ Strange thật sự không nói nhảm thêm câu nào, đứng dậy nói: - Có cần ta giúp ngươi gọi một người khác tới không? - Ừm... gọi Kế Toán tới đây đi. Thiên Nhất chỉ có thể thỏa hiệp. ...... Kế Toán đến rất nhanh, giống như là chạy tới. Lần này Thiên Nhất thay đổi sách lược, dùng giọng điệu khẳng định nói với Kế Toán: - Ngươi chính là nội gián. Đây rõ ràng là một câu ra oai phủ đầu, có thể khiến người ta luống cuống tay chân. - Ngươi biết còn bao nhiêu sổ sách chờ ta tính không? Đây là phản ứng của Kế Toán với câu nói của Thiên Nhất. - Tên Do Thái gian xảo ngươi. Thiên Nhất nhướng mắt: - Có cần ta nhắc nhở ngươi... Judas chính là người Do Thái. - Ừm... cho nên... ngươi dùng sự kỳ thị dân tộc của mình để làm căn cứ? Thiên Nhất không đếm xỉa tới câu trả lời của Kế Toán, nói tiếp: - Hơn nữa trong một phiên bản Thánh Kinh, Judas cũng là một người phụ trách tài vụ, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp sao? Giọng nói của hắn giống như đã nắm giữ chứng cứ tương đối xác thực. - Cho dù ở phiên bản Thánh Kinh nào, Judas đều là người phụ trách tài vụ... Kế Toán trả lời: - Ta có thể đi được chưa, gần đây thật sự rất bận. Thiên Nhất thấy uy hiếp của mình không có tác dụng, chán nản ngồi xuống ghế, thở dài: - Được được... có gan... ngươi thuận đường gọi God Key tới đây giúp ta. ...... - Ta biết rõ chuyện ngươi đang làm. Sau khi God Key đi vào liền nói thẳng. - Hả? Thiên Nhất liếc nhìn đối phương: - Xem ra ngươi có tật giật mình. - Vừa rồi Cố Vấn đã dùng truyền thanh nói đại khái cho cả tàu nghe. - Tên khốn khiếp này... Thiên Nhất cúi đầu, nắm tay lại, buột miệng mắng chửi. - Nhưng là bạn cũ, ta có thể cho ngươi một đề nghị. Thiên Nhất ngẩng đầu nói: - Cái gì? God Key nói: - Không bằng ngươi hãy suy xét tình huống này một chút... tên Trà Tiên kia đang chơi trò tâm lý chiến với ngươi. Thực ra vốn không tồn tại nội gián gì, chỉ là hắn đang nắm giữ một đường dây tin tức ngươi không biết mà thôi. Khiến ngươi cho rằng trong tổ chức có nội ứng của hắn, như vậy có thể biến tướng phá hoại sự đoàn kết và ổn định của Nghịch Thập Tự. Loại tổ chức nhân thủ rất ít như chúng ta, các thành viên nghi ngờ lẫn nhau sẽ trở thành tai hoạ ngầm và gánh nặng rất lớn. - Ta đương nhiên đã sớm nghĩ đến tình huống này, Cố Vấn cũng không thể không nghĩ tới. Thiên Nhất lắc đầu nói. God Key khẽ cau mày: - Vậy ý của ngươi là... ngươi đã loại trừ khả năng đó. Trong Nghịch Thập Tự thật sự có nội ứng của đối phương? - Đúng. Thiên Nhất trả lời. God Key im lặng một lúc như có suy nghĩ, nói: - Vậy người hiềm nghi quá nhiều rồi, ngoại trừ Dark Water thì gần như mỗi người đều có thể, bao gồm cả ta. - Ngươi nói như không nói vậy. Thiên Nhất nói. - Ta không phải là túi khôn của tổ chức, cũng không giỏi giao tiếp với người khác. Chuyện này ngươi vốn không nên tìm ta, mà nên tìm chuyên gia để thương lượng. God Key trả lời. - Chuyên gia? ...... Tả Đạo dùng mũi chân cẩn thận mở cửa tiệm sách, nhanh chóng đưa một cánh tay vào, sau đó thu về. Tiếp theo hắn thò đầu vào, nhìn trái phải một phen, còn không quên nhìn trần nhà. Làm xong những chuyện này, hắn mới dùng bước chân nửa hư nửa thực đi vào trong cửa hàng sách. Mới đi được ba bước hắn bỗng dừng lại, cũng không đóng cửa, đứng ở nơi nhảy một cái là có thể chạy trốn, mặt ngó ra cửa lớn, nghiêng đầu kêu lên với Thiên Nhất: - Ta là người tốt quang minh lỗi lạc! - Chuyện đó... Tả chân nhân, có thể tiến lên một bước nói chuyện hay không. Trong mắt Thiên Nhất đầy vẻ khinh thường. - Ta đứng ở đây là được rồi. Tả Đạo lớn tiếng trả lời. - Bởi vì ta tín nhiệm ngươi, cho nên mới tìm ngươi đến đây nói chuyện riêng. Nếu ngươi muốn nhìn về phía cửa lớn, hò hét tố cáo vạch trần, sau đó bị những người khác giết chết thì ta cũng mặc kệ. Thiên Nhất nói, một lần nữa dùng đến chiêu trò “tín nhiệm ngươi” này. Tiếp theo Tả Đạo vẫn đứng ở đó, do dự đủ năm phút... Khi Thiên Nhất đang suy nghĩ có nên băm hắn ra để nuôi heo hay không, Tả Đạo cuối cùng đóng cửa lại, nhanh như chớp đi tới trước bàn đọc sách, nghiêm trang nói: - Ta hoài nghi... nội gián không chỉ có một người. - Vậy ngươi nói có mấy... - Mười ba người. - Ngoại trừ Diêm Không, tổ chức chúng ta tổng cộng chỉ có mười lăm người. - Dù sao ngươi và ta chắc chắn không phải. - Những người khác đều phải? Thiên Nhất nói. - Ừm... Dark Water chắc không phải. - Cần ta nhắc nhở ngươi một chút, hiện giờ Blood Owl đang ngâm mình trong ống nghiệm không? - Đó là mười một người. Tả Đạo đính chính, nói thật hắn cũng không biết mình đang nói gì. Thiên Nhất hiểu được, đây là Tả Đạo đang giở trò khôn vặt. Hắn muốn cho mình biết, không thể nào từ trong miệng hắn hỏi được ý kiến có tính xây dựng gì, hắn cũng sẽ không tùy tiện tố cáo một người nào đó trong khi không có căn cứ, cho nên mới diễn tuồng này. Thiên Nhất thở dài, hỏi: - Được rồi, vậy ta dứt khoát hỏi như vậy, nếu không nói chứng cứ, bằng trực giác của ngươi, ngươi cảm thấy người nào trong Nghịch Thập Tự là đáng nghi nhất? - Ừm... Tả Đạo nhướng mắt lên trên, dừng ở đó cả buổi, trong đầu hiện ra gương mặt của chính hắn... - Ông chủ! Ta thật sự là người tốt! Tả Đạo ở khoảng cách gần dốc sức gào lên với Thiên Nhất. Thiên Nhất lặng lẽ lau nước miếng trên mặt mình, còn gào lớn hơn đối phương: - Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài! ...... Gambling Snake và Phong Tiển cùng nhau đi vào, chuyện này lại thành tiền đề để Thiên Nhất mở đầu câu chuyện. - Ta chỉ gọi Gambling Snake, sau ngươi lại theo vào đây? Thiên Nhất dùng ánh mắt sắc bén nhìn Phong Tiển: - Sợ lúc mình không có mặt bị người khác tố giác sao? - Ừm... chúng ta đang đánh bài được nửa chừng, một người rời khỏi thì không thể tiếp tục, cho nên từng người rời đi sẽ rất lãng phí thời gian. Thế là chúng ta quyết định ba người cùng tới đây ứng phó qua loa một chút, sau đó cùng nhau trở về tiếp tục ván bài. Phong Tiển bình tĩnh giải thích. - Ba người? Thiên Nhất sững sốt. - Ha, ha, ha, ha. Nguyên Soái đứng ở đối diện bàn đọc sách, cười giả tạo mấy tiếng: - Thật buồn cười, ha! Loại châm biếm chiều cao của ta như vậy, dùng quá nhiều lần sẽ không có ý nghĩa nữa, biết chưa? - Ừm... ta thật sự không để ý ngươi đi vào. Thiên Nhất trả lời. - Ta cảm thấy ngươi đặc biệt giải thích như vậy, còn tổn thương hơn trực tiếp thừa nhận là chế giễu hắn. Gambling Snake bình thản đả kích thêm một câu. Nguyên Soái quay đầu nói với Gambling Snake: - Ngươi nói rõ sự việc ra như vậy, bầu không khí cũng chẳng trở nên gượng gạo hơn đâu. - Bớt nói nhảm hết đi! Thiên Nhất một tay đập bàn, cắt ngang câu chuyện đám người này: - Nói! Ai là nội gián! - Nếu như ta nương nhờ đế quốc, năm đó cũng sẽ không bị biến thành vật thí nghiệm, bây giờ ta sẽ cao hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi, có tiền hơn ngươi. Còn ngươi lúc này thì đang ngồi trong người máy biến hình to lớn do Gunsmith và Cố Vấn chế tạo, bị ta xem là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu. Nguyên Soái tiếp tục chế giễu ngược lại. - Hai ta chắc đều có hiềm nghi đúng không. Phong Tiển quay mặt sang nói với Gambling Snake. Gambling Snake lại bình tĩnh trả lời một câu: - Không, ngươi tương đối đáng nghi, đừng kéo ta theo cùng ngươi. - Này! Sao đột nhiên lại đâm ta một nhát như vậy! Phong Tiển giật mình nói: - Quả nhiên lúc rời khỏi bàn ngươi đang cầm bài xấu! Ba người bọn hắn năm mồm bảy miệng bắt đầu các loại châm biếm và chế giễu sắc bén. Lúc này màn hình máy tính trước mặt Thiên Nhất đột nhiên sáng lên, một hàng chữ xuất hiện trên màn hình: “Ông chủ, ta là Thuật Sĩ, lát nữa nếu như ngươi tìm ta, ta có thể từ xa đánh chữ để giao lưu với ngươi được không, lười đi qua một chuyến -_-”. Thiên Nhất đọc xong, một quyền đánh xuyên màn hình máy tính... ...... Speighton không giống những người khác, hắn không mời mà tới, sau khi đi vào ngồi xuống liền nói thẳng không e dè: - Đừng hỏi ta nội gián là ai, ta đoán không ra. Nếu như ngươi hoài nghi ta, ta có thể rời khỏi tổ chức. Có câu là “nghi thì không dùng, dùng thì không nghi”, ta cũng không muốn dưới tình huống không biết tham dự một loại “kiểm tra trung thành” điên rồ của ngươi. - Ngươi quả thật hiềm nghi rất lớn. Thiên Nhất trả lời: - Ngươi đã từng ở trong Ngân Ảnh và Giới Luật Thép, cuối cùng không ở lại bất kỳ tổ chức nào, trước đây ngươi cũng không phải chưa từng làm việc cho đế quốc. Ngươi làm lính đánh thuê đã nhiều năm, không có lập trường chính là lập trường của ngươi. Mặc dù ngươi cũng có ghi chép phạm tội, nhưng nếu đế quốc ra điều kiện xóa bỏ những ghi chép kia, lại dùng quan to lộc hậu... theo lẽ thường mà nói... ngươi rất có khả năng sẽ gia nhập. - Cho nên? Speighton nói tiếp. - Cho nên nói... ừm... vẫn không thể là ngươi. Giọng điệu của Thiên Nhất giống như đang nói một chuyện đương nhiên: - Xác suất ngươi là nội ứng gần như bằng không, chỉ đứng sau Dark Water. Hắn mở rộng hai tay: - Danh hiệu Kỵ Sĩ Bóng Đêm, vốn đại biểu cho một con sói cô độc sẽ không dừng lại ở nơi nào quá lâu. Những chuyện mười mấy năm qua trước khi ngươi gia nhập Nghịch Thập Tự, cũng có thể xác nhận bằng cách dùng quyển sách nội tâm tra cứu ký ức của người khác một chút. Ngươi đi bất cứ nơi nào làm nội ứng cũng được, chỉ có chỗ này của ta không thể, bởi vì ta có chứng cứ trái ngược để chứng minh sự trong sạch của ngươi. - Mặc dù lời nói của ngươi khiến người ta cảm thấy nổi nóng, nhưng... chỉ như vậy sao? Speighton nói: - Đây là điều ngươi muốn nói với ta? - Không. Thiên Nhất trả lời: - Thực ra ta chẳng có gì muốn nói với ngươi cả, là tự ngươi tới đây. Ngươi và Dark Water là hai người ta vốn không định mời vào nói chuyện. - Chết tiệt! Speighton mắng một tiếng, lập tức rời đi. ...... Các thành viên đến rồi lại đi, Diêm Không và Ngụy Tỉnh thì không ở trên tàu, lúc này người hiềm nghi chưa hỏi thăm chỉ có Nguyệt Yêu. Thiên Nhất một mình nằm trên ghế sofa của mình, bĩu môi nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: - Thật sự vẫn phải nói chuyện với cô ấy một lần sao...
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị