Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan,... còn có một người xuyên

Mõ báo giờ Tuất vừa vang lên, Tuyền Châu Thịnh phủ lục tục lên đèn. Trong phòng khách viện tử phía tây, có một bà lão tóc hoa râm ăn vận giản dị đang ngồi, tay lần tràng hạt, quần áo mộc mạc, dường như có chút không hòa hợp với cảnh sắc phú quý tao nhã quanh mình. Lúc này trong phòng, người ngồi ngay hàng đầu bên dưới chính là đại lão gia đương thời của Thịnh phủ - Thịnh Hoành.

"Được tổ tông phù hộ, lần đánh giá thành tích này con đạt được loại tốt, chỉ dụ thăng chức chắc cuối tháng sẽ được hạ." Lúc này là đầu hạ, trên người Thịnh Hoành chỉ mặc một cái áo lụa màu đỏ đất, ngữ khí rất là cung kính nói.

"Cũng không uổng công con ở ngoài chịu khổ mấy năm nay, con đường thăng tiến bắt đầu từ lục phẩm hẳn là rất gian nan, qua được một ải này, con cũng xem như là quan viên trung phẩm rồi. Lần này con được điều đến nơi nào, trong lòng có nắm chắc không?" Thịnh lão phu nhân ngữ khí đều đều, không chút dao động.

"Cảnh thế thúc đã gửi thư báo, hẳn là tri châu Đăng Châu ạ." Thịnh Hoành từ trước đến nay làm người đều rất cẩn thận, nhưng nhắc tới chuyện này, thì cũng không nhịn được vui mừng ra mặt.

"Vậy thì phải chúc mừng lão gia rồi, chức tri châu xưa nay đều là do quan ngũ phẩm đảm nhiệm, một cái lục phẩm như con có thể làm tri châu một châu, chẳng những là nhờ tổ tông tích đức, mà còn phải cảm tạ những người đã chống lưng cho con nữa." Thịnh lão phu nhân nói.

"Đó là đương nhiên ạ, danh mục quà tặng cho mấy thúc bá trong kinh con đã nghĩ ổn thỏa, mời mẫu thân xem qua." Thịnh Hoành từ trong tay áo lấy ra mấy tờ giấy lụa, đưa cho nha hoàn đang hầu bên cạnh.

"Lão gia mấy năm nay xử sự càng ngày càng lão luyện, tự mình quyết định là được rồi. Nhớ lấy một câu, quân tử xã giao nhạt như nước, bạc phải dùng đúng cách, cấp bậc lễ nghĩa phải chu toàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thân cận phải vừa đủ. Những vị đại nhân lão luyện này đều đã lăn lộn cả đời trong chốn quan trường, mỗi người đều luyện ra hỏa nhãn kim tinh rồi. Những năm gần đây bọn họ chiếu cố con, cố nhiên một phần là vì tình nghĩa với phụ thân con khi còn sống, một phần cũng là do chính con tranh đua, không chịu thua kém người, cho nên bọn họ mới chịu xuất lực." Thịnh lão phu nhân mới nói thêm vài câu đã có chút thở gấp, Phòng ma ma bên cạnh vội nâng chén trà đến bên miệng cho bà, tay còn lại nhẹ nhàng xoa lưng cho bà.

Thịnh Hoành thấy thế, vẻ mặt lo lắng bất an, vội vàng nói: "Mẫu thân ngàn vạn phải bảo trọng, con có thể có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ mẫu thân dạy dỗ, trước đây nếu không có mẫu thân đại nghĩa, con lúc này cùng lắm cũng chỉ ở quê nhà mà ngây ngẩn qua ngày mà thôi, con còn chưa được tận hiếu với mẫu thân mà."

Thịnh lão phu nhân không nói gì, tựa hồ bần thần, qua nửa ngày mới nói: "Cái gì mà đại nghĩa với không đại nghĩa, chẳng qua là vì tình nghĩa phu thê với cha con, chung quy cũng không thể để ổng trăm năm sau mồ mả thê lương được, cũng may… Con cuối cùng cũng thăng tiến." Giọng bà yếu dần, dần dần không nghe thấy nữa.

кyhuyen. (Thịnh lão phu nhân không phải mẹ ruột Thịnh Hoành, nên mọi người đừng lạ khi họ nói chuyện khách khí như vậy)

Thịnh Hoành không dám tiếp lời, trong phòng nhất thời tĩnh lặng. Một lát sau, ông ta nói: "Mẫu thân xuân thu chính thịnh (ý là còn ngon lành), tương lai hiển nhiên phúc trạch lâu dài, nên thả lỏng, hảo hảo nghỉ ngơi mới là tốt nhất." Nói rồi nhìn quanh bốn phía, không khỏi nhíu mày: "Mẫu thân ở nơi này cũng quá yên tĩnh rồi, cứ như ở am ni cô, mẫu thân à, nghe con nói một câu, lão gia nhà thường dù có ăn chay niệm Phật, thì cũng trang hoàng vô cùng náo nhiệt, mẫu thân hà cớ gì phải tự làm khổ mình, nếu để người khác thấy, còn tưởng là hài nhi bất hiếu."

Thịnh lão phu nhân nói: "Náo nhiệt hay không là ở trong lòng, lòng người nếu đã quạnh quẽ, thì có làm náo nhiệt cũng vô dụng, chỉ tổ điếc tai, miễn đi miễn đi."

Thịnh Hoành thấp giọng nói: "Đều tại con bất hiếu, không quản được tức phụ (con dâu)."

Thịnh lão phu nhân đáp: "Không trách con được, hiếu tâm của con ta đã biết, cũng không có trách gì con dâu, ta vốn không phải mẹ chồng đúng nghĩa, cũng không dạy dỗ bài bản gì, sáng chiều lại cứ phải chạm mặt, nó mệt mỏi mà ta cũng thấy phiền. Con không cần lo lắng có người nói con bất hiếu, với thanh danh bên ngoài trước kia của ta, thì không ít người cũng biết tính tình của ta là vậy, cách xa một chút, ngược lại mọi người đều thoải mái."

Thịnh Hoành vội vàng nói: "Mẫu thân nói gì vậy, gì mà không phải mẹ chồng đúng nghĩa chứ, mẫu thân là chính phòng mà phụ thân cưới hỏi đàng hoàng, vừa là mẹ cả, vừa có ân tái tạo với con, trong tất cả chuyện này, đều là con dâu có lỗi với người, mẫu thân ngàn vạn đừng nói như vậy."

Thịnh lão phu nhân dường như có chút mất kiên nhẫn, nhẹ phất phất tay: "Mấy việc vặt này, lão gia đừng để ý. Đợt thăng chức sắp tới rồi, lão gia nên mau chóng chuẩn bị, con quản cái Tuyền Châu này mấy năm nay, có không ít người tâm phúc, giờ thăng chức thì nên cố gắng chu toàn lễ nghĩa, mọi người đều cùng tồn tại trong chốn quan trường, hôm nay không gặp thì mai lại gặp, đừng làm đồng liêu nguội lòng, làm sao cũng phải để chia tay vui vẻ mới được."

"Mẫu thân nói đúng lắm, con cũng nghĩ vậy. Nhớ trước đây lúc vừa tới Tuyền Châu, con còn nghĩ đất Lĩnh Nam này khí hậu nóng bức, dân tình thô lỗ, tuy không tính là vùng kém văn minh, nhưng cũng có thể xem là nơi giáo hóa hơi kém. Nhưng không nghĩ tới nơi đây mưa thuận gió hòa, bách tính chất phác, lại còn sát duyên hải, đánh cá, làm muối, vận chuyển đường biển đều thuận lợi, tuy không giàu có và đông đúc bằng Giang Nam, nhưng dân chúng cũng có chút của cải. Mấy năm sống ở nơi này, ngược lại con cũng có phần lưu luyến." Thịnh Hoành mỉm cười nói.

Thịnh lão phu nhân cũng cười nói: "Đúng vậy, cả đời ta đều ở phương bắc, Giang Nam dù trăm tốt vạn tốt ta cũng không muốn đi, không ngờ tới Tuyền Châu lại ở quen, nơi này núi cao hoàng đế xa, ngày ngày thảnh thơi. Trước khi đi thì đem bán cái đại trạch này, rồi đặt mua một cái tiểu trang sơn thủy hữu tình, vừa không khoe mẽ, vừa có chỗ dưỡng già trong tương lai."

"Tính toán như thế cũng hợp lý, con thấy rất hay, lát nữa sẽ làm ngay." Thịnh Hoành cười nói.

Thịnh lão phu nhân gia quy rất nghiêm, khi đang nói chuyện, hầu gái lớn nhỏ trong phòng không gây ra chút tiếng động nào. Hai mẹ con nói chuyện, Thịnh Hoành vài lần muốn đề cập tới một chuyện, nhưng lại thôi, trong phòng nhất thời lặng xuống. Thịnh lão phu nhân nhìn hắn một cái, bưng chén trà nhẹ khuấy là trà, ma ma bên cạnh biết ý, nhẹ giọng phân phó mấy hầu gái ra ngoài, tự mình đưa mọi người sang phòng kế bên, phân phó thên vài câu với mấy nha hoàn nhất đẳng, rồi tiếp tục về chính phòng hầu hạ, thì nghe thấy Thịnh lão phu nhân đang nói chuyện: "… Con cuối cùng cũng chịu nói rồi, ta còn tưởng con định giấu giếm bà lão này đến chết chứ."

Thịnh Hoành đứng cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi: "Con hối hận vì đã không nghe lời mẫu thân lúc trước, để hôm nay nuôi ra tai họa bậc này, đều do con vô đức, khiến gia đình không yên."

"Chỉ là gia đình không yên thôi sao?" Thịnh lão phu nhân hơi lớn tiếng nói: "Không ngờ con lại mê muội như vậy, con hẳn phải biết việc này nói nhỏ cùng nhỏ, mà nói lớn cũng lớn chứ!”

Thịnh Hoành cả kinh, thở dài nói: "Xin mẫu thân chỉ điểm."

кyhuyen. Thịnh lão phu nhân từ trên giường ngồi dậy: "Vốn dĩ mặc kệ là chuyện gì, ta cùng không muốn nhiều lời để con bực, con thích ai cũng không liên quan tới ta, thị phi trong nhà con, ta cũng không hỏi đến. Nhưng mấy năm nay con càng ngày càng vượt quá giới hạn rồi, con đi ra ngoài hỏi thăm mà xem, có nhà nào đối đãi với thiếp thất như con không?! Cho nàng thể diện mặt mũi, cho nàng thôn trang, cửa tiệm, nàng giờ cũng đã có con trai con gái, chỉ thiếu mỗi cái danh phận nữa thôi, có thua kém gì con dâu chính thức đâu! Con cứ như vậy chính thứ chẳng phân biệt nổi nữa, rối loạn quy củ, há chẳng phải nuôi họa trong nhà! Giờ thì hay rồi, hôm nay rốt cuộc nháo ra mạng người rồi, máu chảy đầm đìa một xác hai mạng, con định giải thích thế nào đây!"

Vẻ mặt Thịnh Hoành đầy vẻ xấu hổ, thở dài liên tục: "Mẫu thân dạy phải, đều là lỗi của con, là con hồ đồ, luôn nghĩ nàng một mình lẻ loi cần con che chở, quả thực là đáng thương. Bề ngoài nàng tỏ ra không cần chính thất, tình nguyện làm nhỏ, khiến lòng con không khỏi thương tiếc. Hơn nữa nàng xuất thân từ chỗ lão phu nhân, thân phận dù gì cũng không giống với thê thất bình thường, lại không nghĩ tới điểm ưu ái này là hại nàng, để nàng làm chuyện không có chừng mực, con thực sự biết sai rồi."

Thịnh lão phu nhân sau khi nghe xong mấy câu này, thì khẽ cười nhạt vài tiếng, cũng không nói gì, nâng chén trà lên nhẹ thổi, Phòng ma ma thấy thế, liền lên tiếng: "Lão gia trạch tâm nhân hậu, lão phu nhân làm sao không biết. Chuyện này kéo dài đã vài năm, nếu không nói rõ ràng, về sau mọi người sống cũng khó chịu. Lão phu nhân là trưởng bối, có những lời không tiện nói ra, hôm nay cứ để bà già này lớn mật nói rõ ràng với lão gia, mong lão gia không trách tội."

Thịnh Hoành thấy Phòng ma ma mở lời, vội hỏi: "Ma ma cứ nói đi, ma ma mấy năm nay cúc cung tận tụy cho Thịnh gia, hầu hạ mẫu thân tận tâm tận lực, cũng giống như trưởng bối nhà ta, có chuyện gì cứ việc nói."

Phòng ma ma không dám nhận lễ, cúi người cung kính nói: "Vậy bà lão này tạm lắm lời, mẫu thân Lâm di nương và lão phu nhân vốn là khuê mật quen biết, lại nói lúc ấy chẳng qua là có duyên gặp nhau vài lần, vốn cảm tình cũng không thể so được với mấy tỷ muội khuê mật khác. Về sau từng người xuất giá thì càng không có qua lại. Ta từ nhỏ đã hầu hạ lão phu nhân nên biết rõ việc này. Chẳng qua về sau nhà chồng bà ấy hành sự không ổn nên bị hoạch tội, dù chưa đến mức bị xét nhà chém đầu, nhưng gia đình cũng xuống dốc. Năm ấy, trượng phu Lâm lão phu nhân mất bệnh, bà lại không có con trai, nhất thời không nơi nương tựa, mang theo nữ nhi tha hương qua ngày. Trước khi chết, bà tìm đến chỗ lão phu nhân, chỉ cầu lão phu nhân nể mặt tình cảm khuê mật ngày xưa, tốt xấu gì cũng chăm sóc con gái bà một chút. Thân thích của bà ai cũng như sói như hổ, sợ sẽ làm hại bé gái. Lão phu nhân ăn chay niệm Phật, một lòng hướng thiện nên đồng ý, thu nhận Lâm di nương vào phủ. Mấy năm qua, lão phu nhân nhà chúng ta đều đối đãi với nàng như con gái ruột, ăn, mặc, dùng đều chọn thứ tốt nhất, còn ngày ngày nhắc nhở phải mua của hồi môn cho nàng, tìm cho nàng một tấm chồng tốt."

Nghe đến đó, Thịnh Hoành sức mặt ửng đỏ, có phần hổ thẹn, Phòng ma ma thở dài, nói tiếp: "Ai có thể nghĩ tới, Lâm di nương này lại có ánh mắt cao, tìm cho nàng vài nhà nàng đều không ưng, nhưng lại ngầm vụng trộm với lão gia. Bà lão này nói một câu hơi quá đáng, mong lão gia đừng trách. Chuyện lần này lão phu nhân nhà chúng ta chẳng hay biết gì cả, mãi đến khi phu nhân của ngài nổi giận đùng đùng đến khóc lóc trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân mới biết dưỡng nữ mình nuôi bên người lại không biết quy củ như vậy."

Thịnh Hoành xấu hổ không thôi, mặt đỏ tía tai, không nói nên lời.

Phòng ma ma ôn hòa nói: "Vốn là phu nhân và lão phu nhân không đến nỗi như ngày hôm nay, nhớ lại lúc phu nhân vừa vào cửa, mẹ chồng con dâu hai người cũng là thân mật khách khách khí khí. Nhưng chuyện này vừa xảy ra, ngược lại cứ như là lão phu nhân cố ý làm mất mặt phu nhân vậy, nuôi Lâm di nương là để nạp thiếp cho lão gia. Về sau lão gia cưới Lâm di nương qua cửa, rồi Lâm di nương lại sinh con dưỡng cái, ngày ngày trôi qua còn vẻ vang hơn cả chính thất, khiến phu nhân không khỏi đổ hết oán khí lên người lão phu nhân, không còn lui tới với lão phu nhân nữa, lão phu nhân thực sự là buồn lòng đó."

Thịnh Hoành bịch bịch một tiếng, tấm lưng thẳng tắp quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, rơi lệ nói: "Con tội đáng muôn chết, làm mẫu thân phiền lòng, khiến mẫu thân nghẹn khuất mà không có chỗ giãi bày, là con bất hiếu, là con bất hiếu."

кyhuyen. Hắn vừa nói vừa dập đầu liên tục, Thịnh lão phu nhân thì nhắm mắt lại, xua tay với Phòng ma ma một cái, Phòng ma ma vội vàng tới đỡ Thịnh Hoành, Thịnh Hoành không chịu đứng dậy, tạ lỗi không ngớt. Thịnh lão phu nhân mới nói: "Con đứng lên trước đi, mấy chuyện trong nhà này, con là một đại nam nhân vốn cũng không tường tận được, đứng lên đi, mẫu tử nào có qua một đêm liền trở mặt thành thù."

Thịnh Hoành lúc này mới đứng lên, trán đã sưng đỏ một mảng, Thịnh lão phu nhân thở dài nói: "Ta cũng biết, khi còn nhỏ con và Xuân di nương sống nương tựa lẫn nhau, ngày qua ngày cũng không dễ dàng gì. Ta khi đó ngay cả con trai mình cũng không rảnh lo được, bản thân cũng không biết hành vi dối trên lừa dưới của bọn hạ nhân nô tài, khiến con chịu khổ. Mà hiện tại, phu nhân của con cũng không phải là người độ lượng, con chung quy vẫn sợ Lâm di nương và cháu Phong chịu ấm ức, cứ đi trứ giận không đâu lên bọn hạ nhân. Con cho mẹ con nàng điền sản, ruộng đất phòng thân, ta làm sao không biết con dụng tâm lương khổ, nên mới mắt nhắm mắt mở, mấy năm nay giả câm giả điếc, làm như không thấy."

Thịnh Hoành khóc nói: "Làm sao lại liên quan đến lão phu nhân được, đều do con vô đức, mẫu thân tâm sáng như gương, lời người dạy con vẫn luôn khắc sâu trong tâm, con chỉ là sợ phu nhân mình…, thế nên mới cưng chiều nàng hơn một chút, làm hỏng quy củ, con đáng chết muôn lần."

"Đừng có mở miệng là muôn lần chết như thế, con chết rồi, cô nhi quả phụ chúng ta biết dựa vào ai." Thịnh lão thái thái ra hiệu Phòng ma ma mang cái ghế cho Thịnh Hoành ngồi, đỡ Thịnh Hoành vẫn còn nước mắt đầm đìa ngồi xuống.

Đợi sau khi Phòng ma ma đưa cho Thịnh Hoành chiếc khăn ấm, lau mặt sạch sẽ, Thịnh lão phu nhân mới nói tiếp: "Chưa bàn tới thiên lý nhân tình, nhưng con nên nhớ kỹ, hiện nay con vừa mới 30, đường làm quan tuy chưa nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không quá mức trắc trở. Trong số những người cùng đậu tiến sĩ trước đây với con, chỉ có vài người suôn sẻ được như con, còn lại biết bao người đang chịu đủ cực khổ, đỏ mắt nhìn con, chỉ chực để bắt lỗi con, đó cũng không phải là chuyện gì hiếm. Hơn nữa Vệ di nương cũng không phải nha hoàn nhà ta mua về, nàng cũng là người đàng hoàng, xuất thân trong sạch, nguyên bản ở Giang Nam cũng là vừa làm ruộng vừa học nghề gia truyền. Nàng vốn phải làm chính thất, nếu không phải trong nhà khó khăn, thì cho dù có nghèo cũng không chịu làm thiếp đâu. Hiện nàng vào cửa còn chưa đến 5 năm mà đã chết thảm, nếu có người có ý đồ lấy việc này mà gây sự, xúi giục nhà mẹ đẻ nàng làm ầm ĩ, kiện con trị gia bất lực gây chết oan mạng người, thì liệu con còn có thể thuận lợi thăng chức hay không?"

Thịnh Hoành giật mình, mồ hôi đầy đầu: "May mà lão phu nhân sáng suốt, kịp thời ổn định người Vệ gia, con mới không phải lo lắng về sau."

"Người Vệ gia cũng phúc hậu, biết tin Vệ di nương chết cũng không làm ầm ĩ, chỉ muốn tự mình an táng thi thể Vệ di nương, ta tất nhiên là không đồng ý. Vệ gia ngay cả tiền bạc ta đưa cũng không cần, bọn họ chỉ nói không còn mặt mũi nào mà lấy tiền bán mạng của con gái mình, chỉ mong ta quan tâm nhiều hơn Minh nha đầu là đã vô cùng cảm kích rồi. Cảnh một nhà thê lương ấy, ta nhìn mà cũng thấy chua xót."

Thịnh lão phu nhân rút khăn tay ra lau lau khóe mắt, Phòng ma ma tự mình bưng ấm trà ra ngoài lấy thêm nước, rồi rót thêm vào bát trà sứ của hai người, cẩn thận đậy lại nắp bát trà, rồi tiếp tục thở dài nói: "Vệ di nương là một người phúc hậu, con gái mà nàng nuôi lớn cũng đáng thương. Từ lúc mẹ không còn, con bé lên cơn sốt hai ngày, sốt đến mức hồ đồ, tỉnh lại mấy ngày rồi mà vẫn si ngốc, cả ngày không hé răng nửa lời. Ngày đó ta vâng lệnh lão phu nhân đi thăm con bé, chỉ thấy bên ngoài đám nha hoàn vui cười đùa giỡn, trong phòng không có lấy nửa người hầu hạ, ta đi vào thì thấy cô bé tự mình xuống giường rót nước uống đó! Một đứa nhỏ chẳng qua mới 4~5 tuổi, ngay cả cái bàn còn không với tới, phải nhón chân trèo lên cái ghế rồi cầm bát nước uống, thật đúng là đáng thương." Phòng ma ma lau nước mắt sụt sùi nói.

Thịnh Hoành nhớ tới Vệ di nương khi xưa dịu dàng lương thiện, trong lòng lại đau nhói, hổ thẹn nói: "Con vốn muốn đưa cháu đến ở cùng phu nhân, nhưng mấy ngày qua hình như nó cũng bị bệnh, bên chỗ phu nhân cũng đang rối ren, định qua mấy ngày nữa, khi nào rảnh rỗi lại đưa cháu qua."

кyhuyen. Thịnh lão phu nhân tức giận, chậm rãi nói: "Cái gì mà phải chờ rảnh rỗi, Minh nha đầu có cần nàng phải bế hay cõng gì đâu, nha hoàn trong nhà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mọi việc chỉ cần phân phó xuống dưới là tự có người đi làm, bất quá chỉ phí chút tâm tư mà thôi, nàng một mực không chịu nuôi Minh nha đầu, e là đang làm bộ làm tịch thôi."

Thịnh Hoành dè dặt đứng lên, không dám gây tiếng vang, Thịnh lão phu nhân nhìn hắn một cái, hơi lạnh giọng nói: "Con không dám nói nàng, cũng không nói được nàng, chẳng qua là do bản thân con có khuất tất trước, sợ bị nàng trách móc mà thôi. Trước đây chính con phá hỏng quy củ, cưng chiều một đứa thiếp thất không biết trên dưới, phô trương chẳng khác nào chính thất, phu nhân nói thế nào với ta ấy nhỉ...Thế nào nhỉ? Lúc bình thường không có việc gì, đứa trẻ đều do di nương tự nuôi, nay mẹ ruột chết rồi mời nhớ tới mẹ cả trên danh nghĩa này? Chẳng trách phu nhân lại giận. Chuyện trước kia ta mặc kệ, chỉ hỏi con hai câu, con hãy thành thật mà đáp."

Thịnh Hoành vội nói: "Mời mẫu thân nói, đừng nói là hai câu, cho dù là ngàn câu, con cũng không dám không đáp."

"Thứ nhất, chuyện Vệ di nương một xác hai mạng, con tính để yên cho qua? Hay là phải bắt người đền mạng?" Thịnh lão phu nhân mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Hoành.

"Tất nhiên là phải cẩn thận tra xét, trong nhà có người âm độc đến mức này, há có thể tha. Hôm nay kẻ này hại Vệ di nương và cốt nhục của con, ngày mai lại có thể ra tay với người khác, Thịnh gia ta há có thể chứa chấp loại người như thế!" Thịnh Hoành cắn răng trả lời.

Thịnh lão phu nhân sắc mặt dịu xuống, chầm chậm hỏi tiếp: "Tốt, thứ hai, trong nhà hiện nay đích thứ chẳng phân biệt nổi, con định giải quyết thế nào?"

Thịnh Hoành hít sâu một hơi: "Mẫu thân minh giám, khi con trở về thấy Vệ di nương toàn thân đầy máu, còn có một đứa bé vốn khỏe mạnh chết ngạt trong bụng mẹ, trong lòng thấy hối hận không thôi. Bọn hạ nhân dám bừa bãi như thế, chẳng qua là vì không có quy củ nghiêm khắc ước thúc, thượng bất chính hạ tất loạn, hết thảy căn nguyên là do con, con đã hạ quyết tâm, nhất định phải chỉnh đốn nề nếp gia đình này."

"Được, được, có hai câu này của con là ta yên tâm rồi." Thịnh lão phu nhân khẽ thả lỏng, biết rõ cách xử sự của Thịnh Hoành, nên không nói thêm nữa, chỉ liên tục gật đầu: "Con sau này muốn làm quan lâu dài, muốn Thịnh gia ta con cháu hưng thịnh, thì nhất định phải nghiêm chỉnh trị gia, phải biết rằng họa là từ trong nhà mà ra, rất nhiều đại gia tộc đều bắt đầu thối nát từ nội bộ, nhà chúng ta nên lấy đó làm gương."

"Mẫu thân nói đúng, mấy ngày trước con vẫn vì việc đánh giá thành tích mà lo lắng, hiện nay tảng đá lớn trong lòng đã được bỏ xuống, nên sẽ dành thời gian để chỉnh đốn gia đình, trước tiên sẽ bắt đầu tra xét từ đám nha hoàn bà tử có mặt vào ngày Vệ di nương lâm bồn." Thịnh Hoành giọng trầm xuống, trong lời tỏ rõ sự tức giận.

"Không được, hiện tại không thể tra." Nhưng không ngờ Thịnh lão phu nhân lại một câu phản đối, Thịnh Hoành lấy làm lạ hỏi: “Lão phu nhân, tại sao lại thế? Chẳng lẽ lại dung túng đám điêu nô không an phận này?”

Thịnh lão phu nhân vô cùng thâm ý liếc nhìn Thịnh Hoành một cái: "Con nhậm chức đồng tri ở Tuyền Châu cũng đã mấy năm nay, mọi người đều biết tận gốc rễ, nữ quyến trong nhà cũng có kết giao đây đó, một đám nha hoàn tôi tớ mua vào cũng có không ít là người bản địa. Trong nhà có gió thổi cỏ lay, người khác đều biết. Con tuy có giao hảo với phần lớn đồng liêu, nhưng cũng khó bảo đảm không có kẻ ghen ghét con, con bên này vừa có thiếp thất chết, thì ngay sau đó liền chỉnh đốn tôi tớ, đây không phải giấu đầu lòi đuôi, nói rõ cho người khác biết nhà mình có chuyện không yên?”

Thịnh Hoành nhanh nhạy, liền hô phải: "May mà có mẫu thân nhắc nhở, con suýt nữa làm hỏng việc, nếu mà xử lý chuyện này ở Tuyền Châu, đến lúc đó khi xử lý hạ nhân, chỉ sợ cả châu đều biết. Đợi khi chúng ta về Sơn Đông, lúc này trời nam đất bắc, chúng ta có xử lý mấy tên điêu nô, thì người ngoài cũng không biết nội tình được."

"Đúng thế, cho nên con lúc này không thể làm lớn chuyện, còn phải ổn định lớn bé trong nhà, đợi sóng yên bể lặng thì đến Đăng Châu nhậm chức, khi nào chỉ dụ ban xuống, con cầm quan ấn, cả nhà chúng ta đi Sơn Đông an cư, thì con chậm rãi xử lý cũng không muộn."

"Lão phu nhân minh giám, con đã rất nhiều năm không được mẫu thân dạy bảo chuyện nhà thế này, hôm nay nói chuyện một phen, trong lòng buông lỏng không ít, tương lai trị gia còn phải nhờ cậy người nhiều, phải chịu khó tới thỉnh giáo lão phu nhân nhiều hơn một chút mới được." Thịnh Hoành thành khẩn nói.

"Không được, ta đã gần đất xa trời rồi, chuyện lần này không cần nháo cho ầm ĩ, ta cũng không muốn quản nhiều việc này. Về sau, ta bên này hết thảy vẫn như cũ, chỉ cần tức phụ của con mỗi tháng tới thỉnh an là được. Chuyện nhà các con, tự các con quản, chuyện nhà mình thì tự mình xử lý đi, ta chỉ muốn thanh tĩnh ăn chay niệm Phật thôi."

Thịnh lão phu nhân dường như đã hơi mệt, tựa lưng vào vào tấm nệm giường, mắt hơi khép, thanh âm dần nhỏ. Cái lư hương kỳ lân bằng đồng đặt trên bàn gỗ trong góc phòng cứ lặng lẽ tỏa hương như làn khói thuốc.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị