Linh Đường
Có một chiếc quan tài đồng xanh đặt dọc trong đó, trên quan tài còn khắc các loại đồ án cổ xưa như chim thú trùng ngư, mặt trời mặt trăng cùng bầu trời sao bao la vô tận.
Một thiếu nữ mặc quần áo lụa mỏng màu trắng giản dị, thanh lệ thoát tục quỳ gối trước quan tài.
Bên ngoài linh đường là một mảnh thế giới giống như tịnh thổ, có nhiều thân ảnh cực kỳ khủng khiếp cao lớn giống như Thần Phật đang chém giết kịch liệt.
Tiếng đánh nhau vang vọng mấy ngày liền.
Thần huyết rơi như mưa.
bên trong linh đường lại là một mảnh tĩnh mịch.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối vẫn quỳ ở đó, thần sắc không hề có chút đau buồn hay vui vẻ, bình lặng đến mức khó có thể tin được.
“Ai, sau khi ta “Chết” thì sẽ như thế này sao…”
⒦yhuyen. Tô Dịch cười rộ lên, trong ánh mắt tràn đầy băng lãnh.
Chỉ khi hắn ngẫu nhiên nhìn thiếu nữ thì ảnh mắt mới hiện lên một chút nhu hòa, nhưng khó có thể nhận ra.
Khi còn sống, hắn ngao du dạo chơi khắp chư thiên vạn giới, kiếm ngự tinh không, tùy ý định đoạt vận mệnh của đại giới.
Chinh chiến khắp nơi, hắn thậm chí chinh phục cả một thời đại.
Đã từng được tôn sùng là “Vạn Đạo Chi Sư” duy nhất từ trước đến nay của Đại Hoang Cửu Châu.
Trong mắt của mọi người hắn là Kiếm đạo cự phách của Đại Hoang cửu châu, hắn càng là “Huyền Quân Kiếm Sư” không ai có thể sánh vai với hắn trên con đường kiếm đạo.
Từ sau khi tin tức về cái chết của hắn được truyền ra ngoài, thì tất cả mọi thứ đều thay đổi!
“Ha ha ha, từ nay về sau dong Thanh Minh, luyện Đại Đạo, cùng “Dong Thiên Lô này của Tô Dịch đều thuộc về bản tọa!”
Một tiếng cười to lớn vang vọng khắp bí cảnh bên ngoài linh đường, âm thanh còn lộ ra vẻ sung sướng cao hứng.
Tô Dịch liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Đó là một con Kim Sí Đại Bằng, nó có đôi cánh giống như những đám mây trên trời, màu sắc vàng óng rực rỡ, còn tỏa ra thứ ánh sáng cực kỳ chói mắt, uy thế ngút trời, đè nát sông núi một phương.
Ở bên trong đôi cự trảo giống như xé trời cao của nó là một cái lô đỉnh đỏ như máu.
“Không ngờ con tiểu Tước Nhi này cũng phản bội ta…”
Tô Dịch cảm khái nói một câu.
⒦yhuyen. Hắn vẫn còn nhớ kỹ tám vạn năm trước, Kim Sí Đại Bằng nằm dài bên ngoài sơn môn, dập đầu mười ngày mười đêm, chỉ vì muốn ngồi dưới chân hắn để nghe giảng đạo.
Vì lòng tấm lòng chân thành kia, hắn liền đem nó giữ lại bên người mình tu hành.
Nhưng nó bây giờ lại dám gọi thẳng tên hắn một cách mỉa mai. còn cướp đoạt Dong Thiên Lô của hắn.
Hiển nhiên là một tên phản đồ.
“Tô Huyền Thiên Quân thiếu nợ “Vũ Hóa Kiếm Đình” ta tám trăm chín mươi ba mạng người, đánh cắp truyền thừa chí cao “Thập Phương Kiếm Kinh” của tông môn chúng ta, ngày hôm nay chúng ta đến đây để đòi lại món nợ này, ai dám cản ta giết kẻ đó.”
Dưới vòm trời, ở sâu bên trong lôi điện cuồn cuộn, một đạo nhân ảnh mặc đạo bào đỏ nghiêm nghị hét to, sát ý ngút trời.
Vũ Hóa Kiếm ĐÌnh, lúc đầu chỉ là một tiểu tông môn không có tiếng tăm, tổ sư gia cũng chỉ là một trong ba mươi sáu đệ tử ký danh bên cạnh hắn mà thôi.
Dựa vào uy thế cùng sự che chở của Tô Thiên Quân hắn, mà Vũ Hóa Kiếm Đình mới có thể từng bước từng bước quật khởi, trở thành một trong sáu đại Đạo Môn của Đại Hoang cửu châu, uy chấn hoàn vũ.
Nhưng bây giờ người của Vũ Hóa Kiếm Đình cũng đến.
⒦yhuyen. Cái gì mà thiếu tám trăm chín mươi ba mạng người, tất cả cũng chỉ là lời bịa đặt mà thôi.
Chứ đừng nói đến “Thập Phương Kiếm Phổ”, kiếm phổ này cũng là hắn ban cho tổ sư của Vũ Hóa Kiếm Đình.
Hiển nhiên sau khi biết được hắn đã chết, Vũ Hóa Kiếm Đình cũng tùy tiện đặt ra một cái lý do là đòi nợ, đại khái là ngụy trang để thừa cơ ăn cướp.
“Nhân tâm không thuần khiết như cổ nhân, quả nhiên không ngoài dự tính.”
Tô Dịch không khỏi lắc đầu, tâm tình hắn cũng không khỏi có chút phiền muộn.
Trong những năm mà hắn còn sống, bản thân chưa bao giờ bạc đãi những người thân cận bên cạnh mình.
“Đám các ngươi nghe cho rõ đây, Tô Huyền Quân chính là “Vạn Đạo Chi Sư” là người mà chũng ta tôn kính,vì vậy hôm nay có chúng ta ở đây, chắn chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho đám tặc khấu nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của, cướp đoạt những bảo vật kia!”
Bên trong cơn mưa máu, một vài thân ảnh tản ra Thần uy mênh mông cuồn cuộn, mở miệng hét lớn.
“Nực cười, các ngươi nói thật dễ nghe, chẳng phải lúc đó các ngươi biết tin tức Tô lão tặc tọa hóa thì cũng lập tức chạy đến đây cướp bảo vật.”
⒦yhuyen. “Đúng là đám giả nhân giả nghĩa, ta khinh!”
Có người cười lạnh, đáp trả bằng một câu mỉa mai.
“Xem natf Thanh Đằng Tiên Thụ, Đại Chí Như Ý, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Vạn Lưu Tử Ngọc Ly… không phải đang trong tay các ngươi sao, có món nào không phải là “Đạo bảo tuyệt thế” mà Tô Huyền Quân để lại không.”
“Nếu như ngươi thật sự có lòng, thì vì cái gì không đem đống bảo vật kia nhét vào trong quan tài của Tô Huyền Quân, để chúng chôn cùng một chỗ với hắn.”
….Sau đó rất nhiều thân ảnh cười rộ lên.
Thiên Địa lần nữa rung chuyển, tình hình chiến đầu ngày một kịch liệt.
Những người tham gia chém giết mia đều là những đại năng cao cấp nhấ của Đại Hoang Cửu Châu, vì bảo vật mà chém giết lẫn nhau, loại tình cảnh này phải nói là kinh khủng không thể miêu tả bằng lời.
Ở trong mắt Tô Dịch thì tất cả đều cực kỳ buồn cười!
Khi hắn còn sống thì đám khốn nạn này còn cung kính cúi đầu.
Nhưng sau khi hắn “Chết” thì mặt không biến sắc trở thành như vậy!
“Khi còn sống cùng sau khi chết đi, quả nhiên không giống nhau.”
Tô Dịch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ đang quỳ trước quan tài đồng trong Linh Đường, sắc mặt cũng trở nên nhu hòa, “Tốt tốt, nha đầu Thanh Đường kia vẫn luôn ở đây...”
Lúc Thanh Đường mới mười ba tuổi, thì nha đầu này đã đi theo hắn tu hành, đến nay đã được một vạn tám nghìn chín trăm năm, ở Đại Hoang Cửu Châu, nàng có phong danh là “Thanh Đường Nữ Hoàng”
Trong mắt người ngoài, Thanh Đường là Hoàng Giả cao cao tại thượng, cai trị quạn quốc, uy chấn Cửu Châu, ngay cả những nhân vật cùng cảnh giới cùng kính nể ba phần.
Nhưng trước mặt Tô Dịch, nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, ngoại trừ những lúc tu hành, thì những khoảng thời gian đều hầu hạ bên cạnh Tô Dịch, nha đầu này rất dịu dàng khiêm tốn.
“Tiểu sư muội, ngươi vì sư tôn túc trực linh cữu đã bảy ngày, hiện tại nếu như ngươi không đi, thì ngay cả chúng ta cũng không nhẫn nhin được!”
Đột nhiên, một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo từ ngoài bước vào linh đường, mặc một bộ chiến bào màu trắng tơi tả nhóm đỏ màu máu từ lâu, hắn vừa trải qua một cuộc ác chiến đầy máu tanh, toàn thân tản ra uy thế kinh người.
Bì Ma!
Đệ tử thứ nhất trong chín đại đệ tử quan môn dưới trướng Tô Dịch, phong danh “Bì Ma Chiến Hoàng” đã đi theo Tô Dịch tu hành ba vạn chín ngàn năm.
Thành Đường Vẫn một mực quỳ trước quan tài lúc này từ từ đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt không tả được vang lên:
“Sư huynh, sư tôn trước khi mất có nói, đã để cho chín vị truyền nhân chúng ta tự mình rời đi, vì cái gì…Huynh lại đột nhiên quay trờ lại!”
Bì Ma khẽ nhíu mày, rồi thẳng thừng nói: “Sư huynh sao có thể trơ mắt nhìn mấy tên phản đồ kia cấu kết cùng địch nhân hủy diệt cướp hết những thứ mà sư tôn để lại, huống gì sư muội ngươi cũng không muốn rời khỏi đây, mà ở lại túc trực linh cữu sư tôn, ta thân là Đại sư huynh, ta làm sao có thể rời đi như vậy?”
Thanh Đường quay người, đôi mắt đẹp nhưng lạnh như băng đao phong nhìn chằm chằm Bì Ma: “Mọi chuyện đã đến nước này sư huynh cũng không muốn nói sự thật hay sao?”
Đồng tử của Bì Ma lập tức co lại: “Tiểu sư muội, muội đây là có ý gì?”
“Ý gì?”
Khóe miệng Thanh Đường cong lên lộ ra vẻ cợt nhả: “Người khác có thể không biết, nhưng ta thì biết rất rõ, sư huynh ngươi vẫn nhớ rất rõ thậm chí là mãi mãi không thể quên thanh “Cửu Ngục Kiếm” của sư tôn!”
Sắc mặt Bì Ma lập tức biến hóa, hắn trầm mặt một chút, rồi bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt lạnh như băng nhìn Thanh Đường: “Tiểu sư muội, ngươi dám nói ngươi đang túc trực bên linh cữu sư tôn không phải vì thanh kiếm này không?”
Thanh Đường cũng không phủ nhận, trên gương mặt trắng nõn thướt tha, đẹp tuyệt trần vẫn bình tĩnh như trước, hồi lâu nàng trả lời: “Đại sư huynh ngươi nói sai rồi, tiểu muội ở lại nơi này không chỉ vì một thanh Cửu Ngục Kiếm.”
“Còn có cái gì nữa sao?” Bì Ma nhịn không được hỏi.
Ánh mắt Thanh Đường nhìn ra bên ngoài linh đường, ngắm nhìn thế giới mà Thần Ma từ khắp nơi đang chém giết kịch liệt kia, giọng nói không chút sợ hãi vang lên: “Tất cả những thứ sư tôn lúc còn sống để lại…”
”Ta đều muốn hết!”