Trấn Lăng Gia
Sáng sớm khi trời vừa mới tờ mờ sáng, thiếu niên Tần Liệt đờ đẫn rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, hắn lập tức đi về phía Lăng Gia.
Tần Liệt mặc áo tang vải thô, dáng người gầy yếu, bộ dáng cũng coi như là có chút thanh tú, nhưng ánh mắt thì mờ mờ ảo ảo không có chút thần thái nào tạo cho người ngoài có cảm giác hắn không hề có linh hồn.
Ở ven đường có không ít võ giả thanh niên ở trấn Lăng Gia đã rời giường từ sớm. Rất nhiều người thấy Tần Liệt thì đều mỉm cười với ý tốt.
"Tần Liệt dậy sớm thế!"
Lăng Phong thấy Tần Liệt đi vào thì nhếch miệng cười, đưa tay vẫy một cái.
Đáng tiếc, Tần Liệt như không nghe thấy tiếng người ngoài, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, bước chân vẫn không dừng lại, lách người qua Lăng Phong rồi lại đi tiếp về phía trước.
"Phong đại ca, huynh thừa hơi nói với kẻ ngu làm gì? Đã biết hắn sẽ không bao giờ đáp lời, vậy mà hôm nào huynh cũng chào hỏi lúc sáng với hắn làm gì?" Lăng Dĩnh mặc trang phục sáng vàng, dáng người đẫy đà, mười tám đôi mươi, lớn lên có chút xinh đẹp, bộ ngực cao cao nhô lên làm người khác không khỏi hoài niệm. Nàng khinh miệt nhìn về phía Tần Liệt, hờ hững buông ra hai câu.
Mấy tên nam nữ Lăng gia ở bên cạnh nghe được lời của Lăng Dĩnh thì vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, lòng sinh chán ghét.
⒦yhuyenⓒom. Lăng Dĩnh hừ một tiếng, coi như không nhìn thấy mọi người xung quanh, ưỡn bộ ngực lên, cười với vẻ khinh thường.
Phần lớn người trong đám nam nữ kia đều chỉ có cảnh giới luyện thể cấp bốn năm nên căn bản không được một người luyện thể cấp sáu như Lăng Dĩnh để vào mắt.
Trong mắt nàng chỉ có Lăng Phong đạt luyện thể cấp bảy mà thôi.
Lăng Phong hơi nhíu mày: "Tiểu Dĩnh, ngươi tới trấn Lăng Gia chưa được bao lâu, không chịu ân huệ của ông nội Tần Liệt cho nên cái nhìn có chút hơi khác. Ta không trách ngươi. Nhưng những binh sĩ Lăng gia chúng ta, lúc ông nội Tần Sơn còn khỏe mạnh, đã được giúp không ít rồi. Cho dù hai năm trước ông nội Tần Sơn mất thì ơn giúp đỡ của ông ấy vẫn khắc sâu trong tâm khảm chúng ta. Hi vọng ngươi có thể nể mặt chúng ta mà tôn trọng Tần Liệt."
Lăng Dĩnh hơi ngây ra: "Ông nội của hắn rất lợi hại sao?"
"Ông nội Tần Sơn là luyện khí sư!" Lăng Phong quát nhẹ.
Lăng Dinh cảm thấy hơi kính nể. "Có Phàm cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Mỗi cấp lại phân ra làm bảy loại. Ông ta là luyện khí sư loại nào? Ông ấy luyện linh khí cho Lăng gia sao?"
"Không đâu." Lăng Phong lắc đầu. "Ông nội Tần Sơn chỉ biết chữa linh khí Phàm cấp loại năm trở xuống thôi."
"Ây da, dọa người ta à. Ta còn tưởng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chẳng có gì lắm." Lăng Dĩnh vỗ vỗ bộ ngực đẫy đà, cười với vẻ hơi khoa trương.
"Đối với chúng ta thì đó đã là cực kỳ lợi hại rồi." Lăng Phong mang vẻ mặt không đổi, nói: "Năm năm trước, ông nội Tần Sơn dẫn Tần Liệt về trấn Lăng Gia chúng ta, tìm gia chủ chúng ta để trao đổi. Dùng khả năng chữa linh khí Phàm cấp để đổi lại quyền khai thác mỏ quặng phong phú ở Dược Sơn và rồi cùng Tần Liệt ở lại trấn Lăng Gia."
"Trong ba năm tiếp theo, sau khi ông nội Tần Sơn dẫn Tần Liệt vào trấn Lăng Gia cùng mỏ quặng Dược Sơn, bất kể linh khí Phàm cấp dưới loại năm, dù hỏng thế nào đều được ông nội Tần Sơn phụ trách chữa. Chỉ cần không quá Phàm cấp loại năm thì dù linh khí có nát tới mức nào cũng đều được khôi phục về nguyên dạng, uy lực không hề suy giảm."
"Bùng!"
Một hàng lửa cháy lên từ cổ tay Lăng Phong. Cái vòng đang đeo trên tay hắn bỗng nhiên đỏ rực lên.
Bỗng chốc, vòng tròn đỏ đậm kia biến thành một cây chùy bùng cháy dài nửa cánh tay. Cả vật thể màu đỏ sậm, vô số ánh lửa như những hình xăm quấn lấy cái chùy, tỏa ra từng luồng nhiệt nóng cháy.
⒦yhuyenⓒom. "Hỏa Vân Chùy của ta là linh khí Phàm cấp loại hai, là mạng sống của ta. Ba năm trước, trong dãy núi cực lạnh, ta bị linh thú Băng Phách Mãng nhả khí lạnh vào tận trong cơ thể. Hỏa Vân Chùy đã giúp ta chống lại khí lạnh giúp ta may mắn sống sót. Nhưng Hỏa Vân Chùy lại tổn hại nghiêm trọng. Nếu không phải ông ngội Tần Sơn giúp ta chữa trị thì e là Hỏa Vân Chùy đã không còn nữa rồi."
"Những người hỏng linh khí như ta ở Lăng gia có rất nhiều. May là có ông nội Tần Sơn nên tất cả những linh khí này đều được chữa trị. Bằng không tổn thất sẽ cực kỳ lớn." Lăng Phong nhìn về phía Tần Liệt ở xa xa, cảm thán nói.
"Nhung ông ấy đã chết bệnh cách đây hai năm rồi." Lăng Dĩnh kinh ngạc nói.
"Người Lăng gia có ơn ắt phải báo! Thật ra Tần Liệt cũng cực kỳ đáng thương. Lúc mười tuổi theo ông nội hắn đi tới trấn Lăng Gia, hắn cũng vẫn bộ dáng thế này. Lúc ông nội Tần Sơn còn sống thì còn có nhiều người quan tâm tới hắn. Nhưng sau khi ông nội mất đi, hai năm qua...Ài." Lăng Phong ngừng lại, không khỏi thổn thức thở dài.
"Nhị tiểu thư chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Nghe nói...gia chủ từng đồng ý với Tần Sơn, tới tháng sau khi Nhị tiểu thư tròn mười lăm tuổi là sẽ cho nàng đính hôn với Tần Liệt còn gì? Ngươi sống ở trấn Lăng Gia nên chắc cũng phải biết việc đó chứ?" Lăng Dĩnh hạ giọng, đi tới bên cạnh Lăng Phong, nói nhỏ: "Làm sao gia chủ có thể đồng ý cho Tần Liệt đính hôn với Nhị tiểu thư đây? Làm thế có khác nào đưa Nhị tiểu thư vào trong hố lửa?"
"Ta cũng không rõ lắm." Lăng Phong cũng không biết nhiều về việc này.
Dưới con mắt của hắn, cho dù gia chủ từng ước định với Tần Sơn nhưng Tần Sơn đã chết nên ước định kia có lẽ cũng không còn mấy giá trị.
...
Lăng gia.
⒦yhuyenⓒom. Ba cái bàn gỗ vuông ghép thành một cái bàn ăn dài. Trên bàn bày đầy bánh bao, cháo ăn sáng. Gia chủ Lăng gia, Lăng Thừa Nghiệp ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị. Hai bên là em dâu Đỗ Kiều Lan cùng tam đệ Lăng Thừa Chí. Bên cạnh Đỗ Thừa Lan là hai đứa con Đỗ Hằng và Đỗ Phi. Bên cạnh Lăng Thừa Chí là hai thiếu nữ, cũng là con gái hắn, có tên là Lăng Ngữ Thơ và Lăng Huyên Huyên.
Ba huynh đệ Lăng gia, đại ca là Lăng Thừa Nghiệp, thứ hai là Lăng Thừa Huy, thứ ba là Lăng Thừa Chí. Mười năm trước, Lăng Thừa Huy trong lúc đột phá cảnh giới Khai Nguyên đã bị tẩu hỏa nhập hoa, bạo thể mà chết. Vợ là Đỗ Kiều Lan dẫn hai đứa con là Đỗ Hằng, Đỗ Phi ở lại Lăng gia, mượn dùng tài nguyên của Lăng gia để tiếp tục tu luyện.
Trong trời đất linh vực này có hải dương mênh mông vô tận. Trên hải dương có rất nhiều đại lục. Trên đại lục có đủ loại chủng tộc sinh hoạt. Ở đâu bọn họ cũng đều dùng linh khí để rèn luyện bản thân, vĩnh viễn truy tìm huyền diệu cuối cùng trong trời đất.
Ở trong này, kẻ mạnh như ngọn núi cao, nguy nga sừng sững. Có linh khí đáng sợ tới mức hủy thiên diệt địa. Có thế lực võ giả đủ loại đẳng cấp bao trùm như mạng nhện tới từng hang cùng ngõ hẻm!
Ở trong này, chẳng những võ giả và linh khí chia cấp bậc ra mà tới gia tộc, tông phái, thương hội tạo nên những mối quan hệ chằng chéo phức tạp cũng có phân chia cấp độ giai cấp chặt chẽ hẳn hoi.
Võ đạo tu luyện trong linh vực chia làm mười cảnh giới: Luyện Thể, Khai Nguyên, Vạn Tượng, Thông U, Như Ý, Thoát Phá, Niết Bàn, Bất Diệt, Hư Không, Vực Thủy. Từng cảnh giới lại chia làm từng cấp. Cấp lại chia làm tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Linh khí thần kỳ cùng luyện khí sư cũng được chia ra làm các cấp bậc: Phàm cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Mỗi một cấp lại chia ra làm bảy loại.
Kỳ lạ chính là tới gia tộc, tông phái cùng các thế lực cũng chia ra: cấp Thanh Thạch, cấp Hắc Thiết, cấp Xích Đồng, cấp Bạch Ngân, cấp Hoàng Kim. Thông thường tất cả đều bị cấp Hoàng Kim chi phối.
Trong đó thế lực cấp Thanh Thạch là thấp nhất, là thế lực cơ bản nhất của Linh Vực. Số lượng nhiều như cát trong sa mạc, không thể nào thống kê hết được. Tất cả thế lực đó đều phải dựa lưng vào các thế lực lớn hơn để tiếp tục tồn tại tu luyện, bị người khác trà đạp lên tôn nghiêm đủ kiểu.
⒦yhuyenⓒom. Còn thế lực cấp Hoàng Kim chính là tồn tại cấp cao nhất. Bọn họ chẳng những ngồi trên đầu võ giả trong trời đất này, có linh khí thần kỳ nhất, nhiều mỏ quặng nhât, có bí cảnh cấm địa huyền diệu nhất mà còn thống lĩnh toàn bộ thế lực cấp Bạch Ngân, Xích Đồng, Hắc Thiết, Thanh Thạch.
Một hiệu lệnh chuyển xuống là có thể làm trời đất biến đổi, làm sông núi bị máu nhuộm đỏ, làm hàng tỉ sinh linh hóa thành hư vô!
Mà Lăng gia còn chưa đạt tới cấp Thanh Thạch. Lăng gia cùng mấy gia tộc thân quen quanh vùng đều dựa vào Tinh Vân Các thành Băng Nham - thế lực cấp Thanh Thạch. Hàng năm họ phải nộp đủ cung phụng cho Tinh Vân Các thì mới được Tinh Vân Các che chở, nhờ đó trấn Lăng gia mới có thể sống yên ổn được.
"Bộp bộp!"
Tiếng bước chân từ xa truyền tới. Không lâu sau, Tần Liệt đã xuất hiện đúng giờ, lấy đồ ăn rồi đờ đẫn ngồi xuống bàn ăn đối diện với Tần Thừa Nghiệp, bưng bát lên bắt đầu ăn.
Năm năm qua, mỗi sáng sớm, Tần Liệt đều đúng giờ tới ăn cơm. Cho dù trong mắt người ở trấn Lăng Gia, Tần Liệt chỉ là tên ngu. Nhưng thói quen dùng cơm đúng giờ của hắn chưa bao giờ đổi. Ba năm sau khi tới đây, hắn vẫn thế, mà sau hai năm ông nội Tần Sơn qua đời, hắn cũng vẫn vậy.
Mỗi sáng sớm, sau khi ăn cơm xong, Tần Liệt lại tiến thẳng vào Dược Sơn sau trấn Lăng gia. Hắn đi thẳng vào mỏ quặng trong núi tới lúc tối mịt mới mò về trấn Lăng gia, dùng cơm chiều cùng mọi người rồi sau đó lại lẻ loi một thân một mình về chỗ ở nghỉ ngơi.
Ngày qua ngày, từng năm trôi qua, hắn cứ sống như thế. Cuộc sống chưa hề có chút biến đổi nào.
Năm năm qua, không ai biết hắn và ông nội hắn đã bỏ ra bao nhiêu thời gian vào mỏ quặng, làm gì trong đó. Tới cả gia chủ Lăng Thừa Nghiệp cũng mù tịt.
"Hà!" Bỗng nhiên Đỗ Phi không chịu nổi cười xòa một tiếng, nghiêng đầu qua liếc nhìn Tần Liệt, nói giọng mỉa mai trào phúng: "Chồng tương lai của em gái ta ắn khá là được. Tháng sau, Huyên Huyên đính hôn với hắn thì cũng chẳng khác nào nuôi một con chó ngoan trong nhà."
Đỗ Phi nói xong thì cười một tiếng đầy quái dị về phía Lăng Huyên Huyên.
Lăng Huyên Huyên mặc áo giáp màu đỏ lửa, dáng người lả lướt vẫn lộ ra đôi chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt lanh lợi thông minh. Năm nàng mười tuổi, tên của nàng đã truyền khắp gần xa.
"Bùng!"
Lăng Huyên Huyên đập cánh tay trắng như ngọc xuống bàn, bát cơm trước mặt nàng bắn lên, nửa bán cháo loãng bay thẳng về phía một nhà ba người Đỗ Kiều Lan. Tuy Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, Đỗ Hằng phản ứng cực nhanh nhưng vẫn bị bát cháo làm cho chật vật.
"Ta có chết cũng sẽ không đính hôn với hắn!"
Không đợi Đỗ Kiều Lan kịp tức giận, Lăng Huyên Huyên đã đứng phắt dậy, không thèm để ý sắc mặt cha nàng là Lăng Thừa Nghiệp khó coi thế nào. Nàng cứ thể bừng bừng đi thẳng ra ngoài phòng.
Tới trước cửa gỗ, đôi tay nhỏ bé của nàng lóe lên ánh lửa làm cả cánh cửa gỗ lớn đột nhiên nổ tung, ít nhất mười mảnh gỗ vụn bắn xuống đất. Thân hình lả lướt của Lăng Huyên Huyên biến mất.
Lăng Thừa Nghiệp vừa mới chuẩn bị tức giận mắng mỏ thì bỗng nhiên ngẩn cả người ra. Hắn nhìn về mảnh gỗ rơi trên đất, ánh mắt như đang ngẫm nghĩ gì đó.
"Đại ca! Khi nào Huyên Huyên bước vào luyện thể cấp bảy thế? Linh lực tràn ra ngoài! Đây rõ ràng là dấu hiệu của luyện thể cấp bảy đó!" Lăng Thừa Chí hưng phấn vỗ lên bàn, vẻ mặt vui mừng. "Mười lăm tuổi bước vào luyện thể cấp bảy! Thiên phú của Huyên Huyên còn kinh người hơn cả Ngữ Thi! Với đà này, nhất định trước hai mươi tuổi, nó sẽ có thể bước vào cảnh giới Khai Nguyên. Khai Nguyên...Sau này nhất định nó sẽ được Tinh Vân Các coi trọng."
Lăng Thừa Nghiệp không nhịn được kích động, ho nhẹ một tiếng, hỏi Lăng Ngữ Thi. "Huyên Huyên đột phá từ bao giờ vậy?"
Lăng Ngữ Thi mặc váy dài màu xanh biếc, búi tóc dài vắt qua vai, vẻ mặt sắc xảo như đóa U Lan, da thịt trắng như ngọc, cho dù đang ngồi nhưng vẫn có dáng vẻ mê người, làm cho Đỗ Hằng bên cạnh phải nóng cả con mắt, ánh mắt chưa bao giờ dời khỏi nàng.
"Tiểu muội mới đột phá cách đây bảy hôm. Nó vốn cực kỳ vui mừng muốn báo tin vui này cho cha. Không ngờ..." Lăng Ngữ Thi ngập ngừng rồi thở dài: "Không ngờ hai ngày trước biết cha đã sớm đồng ý ông nội Tần Sơn, ngày nàng sinh nhật cũng là lúc đính hôn với Tần Liệt. Cho nên..."
Lăng Ngữ Thi không nói gì thêm. Lăng Thừa Nghiệp đã đoán ra nguyên do của việc này, vẻ mặt trở nên bất đắc dĩ.
"Phù!"
Nhưng đúng lúc này, Tần Liệt từ lúc đi vào vẫn mải miết ăn như không nhìn thấy ai bỗng nhiên đứng lên như thể từ đầu tới cuối không nghe thấy mọi người xung đột, nói gì. Hắn vẫn như mọi ngày, ăn no là về.
Hắn lập tức đi về phía Dược Sơn phía sau trấn Lăng Gia.
"Đại ca, ta có mấy câu muốn nói cho mình huynh." Bỗng nhiên Lăng Thừa Chí đứng dậy, nháy mắt ra dấu với đại ca của hắn sau khi Tần Liệt rời đi.
Lăng Thừa Nghiệp như có điều gì đó suy tư nên đi theo.
Trên đường núi gập ghềnh, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đứng cách nhau một đoạn, cùng nhau đi tới Dược Sơn. Ánh mắt của hai người đều để ý tới Tần Liệt, thầm nói khẽ với nhau.
"Năm năm qua, từ lúc Tần Sơn đưa Tần Liệt tới đây, nửa ngày hắn đều ở trong mỏ quặng. Đại ca, huynh không thấy hiếu kỳ xem bọn họ làm gì trong mỏ quặng? Phát hiện ra cái gì sao?"
"Đương nhiên là có tò mò. Nhưng ta đã có ước định với Tần Sơn, nên sẽ không thể vô cớ vào trong mỏ quặng được. Hơn nữa, Lăng gia chúng ta đã sớm khai khản mỏ quặng Dược Sơn nhiều năm, gần như là không hề phát hiện ra có linh thạch giá trị nào. Bằng không thì ta sao có thể đồng ý nhường mỏ quặng cho ông nội hắn?"
"Rốt cuộc việc hôn sự giữa Huyên Huyên và Tần Liệt là chuyện gì? Đại ca, ta biết huynh sẽ không bao giờ lấy hạnh phúc cả đời của Huyên Huyên để hy sinh. Vậy thì vì cái gì đây?"
"Trước khi Tần Sơn qua đời có muốn ta đồng ý việc này. Ta thấy mấy năm nay hắn đã giúp chúng ta rất nhiều nên cũng phải cắn răng đồng ý. Có điều, không phải như ngươi nghĩ đâu. Hẳn là hắn chỉ hi vọng sau khi qua đời, Tần Liệt vẫn có thể được ở lại Lăng gia chúng ta mà thôi."
"Thế như thế nào đây?"
"Cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Tần Liệt và Huyên Huyên đều mười lăm tuổi. Hắn chỉ nhờ Lăng gia chúng ta giúp đỡ Tần Liệt tới mười bảy tuổi. Khi Tần Liệt mười tám tuổi, bất kỳ bên nào dều có thể tự ý cởi bỏ hôn ước. Hôn ước này là do hắn hi vọng trong mấy năm Tần Liệt ở Lăng gia, có thân phận con rể thì người ở Lăng gia sẽ không dám làm càn với Tần Liệt chứ không có việc gì khác cả."
"Yên tâm đi. Hiện giờ Huyên Huyên đã đột phá tới luyện thể cấp bảy, sau này nhất định sẽ tiến vào Tinh Vân Các. Dĩ nhiên ta sẽ không thể để Tần Liệt ảnh hưởng tới tiền đồ của nó. Tới lúc đó, ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước."
"Hóa ra là như vậy." Lăng Thừa Chí gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Đại ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không. Ài..."
"Có gì cứ nói đi!" Gia chủ Lăng gia nhíu mày quát.
"Dựa theo lời của huynh thì việc đính hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi chứ không nhất định phải để Tần Liệt đính hôn với Huyên Huyên. Hay là cho hắn đính hôn với Ngữ Thi cũng được mà? Ngữ Thi lớn hơn Tần Liệt có hai tuổi nên chắc cũng không có vấn đề gì." Lăng Thừa Chí hỏi dò.
Sắc mặt gia chủ Lăng gia bỗng nhiên trầm xuống.
"Đại ca, đại tẩu đã đi sớ. Ta biết huynh yêu thương Ngữ Thi như Huyên Huyên. Ta cũng vậy." Lăng Thừa Chí cẩn thận dung từ, nói với vẻ thành khẩn: "Nhưng cho dù là đính hôn thì cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của con gái. Năm nay Huyên Huyên mới có mười lăm tuổi mà đã đạt tới luyện thể cấp bảy! Thường ngày, chúng ta đều có thể nhìn ra thiên phú tu luyện cùng khả năng lĩnh ngộ linh quyết lực của nó còn hơn xa Ngữ Thi. Tương lai của Huyên Huyên...chắc chắn không thể đếm nổi. Nó chính là hi vọng thật sự của Lăng gia chúng ta sau này!"
Nói tới đây, Lăng Thừa Chí chuyển sang vẻ mặt kính cẩn. "Sau này, Huyên Huyên sẽ tiến vào cấp bậc võ giả cực cao ở vùng trời này. Tới cấp độ mà chúng ta không thể nào với tới. Với hoàn cảnh đó, Huyên Huyên sẽ tiến hành đám hỏi với thế lực mà ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu nó có quá khứ từng đính hôn với ai đó thì đó như một vết nhơ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nó..."
"Tam đệ, ngươi càng ngày càng thực dụng." Gia chủ Lăng gia lắc đầu, thở dài một hơi. "Việc này cứ để ta lo. Ài. Đứa nhỏ Ngữ Thi này chịu được khổ, tính khí điềm đạm nho nhã. Ta biết, ta mà làm thế nó sẽ đồng ý. Nhưng ta thật sự không nỡ làm thế với nó..."
"Vì tương lai của gia tộc, cũng vì tương lai của Huyên Huyên. Xin đại ca lo cho." Lăng Thừa Chí nhắc nhở.
Gia chủ Lăng gia trầm ngâm lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Tạm thời không nói tới việc này nữa. Mấy năm nay, Dược Sơn đều do ngươi phụ trách, ta cũng chưa bao giờ hỏi gì tới. Rốt cuộc tại sao hôm nay ngươi lại gọi ta tới vậy?"
"Tới đó rồi sẽ biết. Ta lờ mờ cảm thấy việc này có quan hệ với Tần Liệt."