Chương 1: Giấc mơ

Trong giảng đường đại học, giáo sư đang nói về năm triều đại mười quốc gia rất hào hứng.

Một loạt tiếng ngáy đột ngột truyền đến, giáo sư ngừng giảng, mặt không chút thay đổi nhìn về phía phát ra âm thanh.

Các bạn học cũng nhịn cười quay đầu nhìn, ở vị trí góc cuối cùng, một thanh niên cao lớn đang gục xuống bàn ngủ.

"Lại là cậu ta."

"Triệu Trường Hà gần đây xảy ra chuyện gì, rõ ràng là một vận động viên thể thao sức sống tràn đầy? Đây là đi xem các em người mẫu trẻ chân dài của câu lạc bộ Thiên Thiên gần đây, hay là ban đêm thức đọc tryện trên Bạch Ngọc Sách giờ lên lớp ngủ gật?"

Một người bạn cùng phòng mệt mỏi trả lời:

"Không có, gần đây cậu ấy ngày nào cũng gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng còn la hét, khiến chúng tôi cũng không ngủ được."

"Đây là bị làm sao, bị ma nhập sao?"

Tiếng thảo luận của sinh viên lọt vào tai giáo sư, giáo sư lắc đầu, nhưng cũng không đánh thức hắn dậy, bình tĩnh gõ bục giảng:

kyhuyen.Com. "Tiếp tục."

Triệu Trường Hà nào biết hiện tại đã tiến hóa đến mức không chỉ ban đêm nằm mơ, ngay cả trong lớp nằm ngủ một giấc cũng vào cõi mộng...

Tiếng ồn ào trong phòng học mơ hồ quanh quẩn bên tai, hóa thành âm thanh hỗn loạn trong giấc mơ, tiếng bước chân, tiếng la hét, chửi bới, tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng va chạm của binh khí kim loại, tất cả đều trộn lẫn với nhau.

Hoàn cảnh rất nhanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Triệu Trường Hà biết mình lại lần nữa tiến vào giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại mấy ngày nay.

Mỗi lần đều là cùng một dạng giống như bộ phim võ thuật cổ trang, trong những hoàn cảnh khác nhau, không thay đổi đẫm máu chém giết.

Trong tay đã có thể cảm nhận được trọng lượng quen thuộc, đó là một thanh đao to nặng nề, dài chừng một mét năm, rộng hơn mười cm, Triệu Trường Hà phải dùng cả hai tay cùng nhau nắm chuôi đao thật dài, bởi vì một tay cơ bản không huy thể vung được thứ đồ chơi nặng như vậy, cho dù hai tay cũng rất là khó.

【 Bạn đang đọc truyện tại 】

Lần đầu tiên trong mơ không có nó, tay không bị người đuổi theo chém, hoảng hốt không chọn đường ở bên cạnh thi thể phụ cận tiện tay nhặt lấy. Kể từ đó, mỗi lần mơ liền cố định thành nó.

Triệu Trường Hà không xác định trong hiện thực rốt cuộc có thanh đao như vậy hay không, cảm giác quá nặng không cách nào chém liên tục, hẳn là không phải vũ khí thông thường, nhưng ít nhất nó ở trong hỗn chiến cấp thấp đặc biệt sử dụng tốt, chỉ cần vung lên được.

"Vù!"

Thanh âm sắc bén của vũ khí phá không từ bên hông đánh tới, Triệu Trường Hà quát to một tiếng, thắt lưng vặn một cái, nương theo trọng đao trong tay vung ra, quét ngang.

Đao chuyển động, gió nổi lên!

Kẻ tập kích bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vô thức đem trường kiếm trong tay rụt lại.

"Keng" một tiếng, trường kiếm gãy, đầu bay lên, chỉ còn lại một thi thể không đầu không được tự nhiên nắm một thanh kiếm gãy, trên cổ phun ra bọt máu.

kyhuyen.Com. Dễ như trở bàn tay!

"Cái này đúng rồi, trường kiếm, dao găm gì gì đó mà cũng đòi đấu với đại đao? Múa lửa à. . . . "

Thi thể không đầu phun đầy tia máu, cảnh tượng máu tanh cực kỳ kinh khủng, Triệu Trường Hà đã không còn khó chịu buồn nôn như lần đầu nhìn thấy.

Phía sau chợt truyền đến tiếng gió rít, Triệu Trường Hà trong nháy mắt căng thẳng da thịt, nổi da gà đều nổi lên.

Có một vũ khí sắc bén đánh lén!

Hắn theo bản năng xoay người một cái, một thanh chủy thủ lặng yên không một tiếng động lướt qua sườn bên phải.

Làn gió thơm lướt nhẹ qua, trong nháy mắt chủy thủ đánh vào không khí, một thân hình như quỷ mị đã đến bên trái hắn.

Nếu như nói trọng đao này có nhược điểm trí mạng gì, đó chính là động tác quá chậm chạp. Triệu Trường Hà ý đồ muốn kéo đao xoay vòng lại, nhưng đã chậm một nhịp.

Chủy thủ nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng, một cơn đau nhức truyền đến, giấc mộng vỡ vụn.

kyhuyen.Com. Hình ảnh cuối cùng là một thân hình mảnh mai uyển chuyển, khẽ cười rồi đi xa.

Triệu Trường Hà giận dữ:

"Lại là yêu nữ nhà ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử giết chết ngươi!”

Lời vừa mới ra khỏi miệng mới tỉnh ngộ, cổ họng đều bị cắt ngang qua, sao còn có thể hung dữ mười phần như vậy?

Triệu Trường Hà mở to mắt, phía trước là lớp học lặng ngắt như tờ, từ giáo sư đến bạn học đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Giáo sư mặt không chút thay đổi:

"Cậu cùng yêu nữ làm cái gì, nói chi tiết cho tôi biết được không? ”

Triệu Trường Hà:

".... "

kyhuyen.Com. Vô cùng xấu hổ,còn đau hơn là bị cắt cổ hồi nãy.

Giáo sư đánh bài:

" Tôi và cả lớp chịu đựng tiếng ngáy của cậu lâu lắm rồi, ra đứng ở cửa tỉnh táo lại."

Triệu Trường Hà yên lặng rời khỏi phòng học, nào chịu thành thành thật thật chịu phạt, trực tiếp chuồn đi.

Hắn chưa bao giờ là sinh viên theo khuôn phép, huống chi hiện tại trạng thái tinh thần không đúng lắm.

Mỗi ngày ở trên chiến trường chém giết đẫm máu, áp lực tinh thần như thực chất, ngủ so với ban ngày làm việc còn mệt mỏi hơn, cứ tiếp tục như vậy, thân thể không thể không suy sụp. Hơn nữa giấc mộng này vô cùng chân thật, mỗi lần không phải bị loạn đao chém chết chính là bị đánh lén cắt cổ, còn có chết vì AOE không rõ nữa, tim đập nhanh cùng đau đớn đều là rất chân thực, quả thật có thể làm người ta phát điên.

Đi khám bác sĩ, bác sĩ nói giống như chơi găm hay đọc truyện quá 180P, đề nghị tránh xa internet, thiếu chưa nói hắn trị liệu bằng điện.

Nhưng Triệu Trường Hà biết mình đã thật lâu không có chơi game, huống chi những cảnh tượng này cùng những trò chơi mà hắn quen thuộc không giống nhau, cũng chỉ có một ít tương tự như - đồ chơi võ hiệp huyền huyễn còn không phải đều là đao thương kiếm thích, cũng không thể mở tới.

Là đọc quá nhiều truyện nên sinh ra ảo tưởng sao? Nhưng truyện mà Triệu Trường Hà lén lút đăng ở Bạch Ngọc Sách quá thảm hại, bị vùi dập giữa đường, đã drop mấy tháng rồi. Vài tháng nay ngay cả web cũng chưa từng mở qua.

Bình thường đều là yên lành tập thể hình, chơi bóng, còn là thành viên của câu lạc bộ bắn cung, lối sống rất lành mạnh nha, sao lại như vậy được?

Mệt mỏi đi ra khỏi cổng trường, cứ nghĩ buổi sáng đang giờ học, phố xá tương đối vắng vẻ, ngược lại có không ít đôi nam nữ trốn học đi dạo phố ăn uống. Một cây xúc xích nướng ngươi một miếng ta một miếng, phát cẩu lương nhìn thấy mà ghét. Triệu Trường Hà nhìn cảnh này trợn tròn mắt.

Hắn chỉ muốn nhét cây xúc xích nướng vào miệng ả yêu nữ kia.

Trong thực tế, một kẻ FA không phải là không có một chút ghen ghét....

Triệu Trường Hà bĩu môi không nhìn mấy đôi cẩu nam nữ ân ái, bỗng nhiên chuyển người đi vào một con hẻm trên đường sinh viên.

Đây là một cái hèm cụt, bên trong cũng đều là mặt tiền cửa hàng, lúc này đa số vẫn còn đang đóng cửa. Triệu Trường Hà đi đến cuối ngõ yên tĩnh, có một cửa hàng nhỏ mở cửa, trước cửa có tấm biển với hàng chữ đen "Loạn thế ốc", cạnh cửa treo biển "Bói toán, giải mộng".

Đây là một hàng bói toán vừa mới khai trương được ba ngày, khiêm tốn đến cực điểm, nhưng danh tiếng lại truyền đi rất nhanh.

Nguyên nhân chỉ bởi vì chủ tiệm xem bói là nữ, lại rất xinh đẹp. Một đám ê sắc ế bàn tán xôn xao hai ba ngày, Triệu Trường Hà ngày hôm qua nghe tin cũng cố ý đến xem sao, đương nhiên lý do hắn tới không giống những người khác, hắn thật sự muốn giải mộng.

Đi vào trong cửa hàng, bên trong không bật đèn, có vẻ hơi u ám, một cô gái tóc ngắn yên lặng ngồi ở một góc, đang nhắm mắt phân loại các lá bài ở trên bàn.

Cô gái mặc một bộ trang phục samurai cổ đại màu đen, giống như từ một bộ phim võ hiệp đi ra, thực sự rất đẹp. Hơn nữa bộ dáng nhẹ nhàng nhắm mắt lại này, phảng phất như một pho tượng yên tĩnh. Nhưng Triệu Trường Hà nhìn, có thể cảm giác được một loại thần bí cùng yêu dị.

Người bình thường nhắm mắt lại có thể sửa sang lại đồ đạc sao?

"Nhắm mắt lúc xem bói cho khách có thể tạo ra chút cảm giác, ngồi trong phòng thu dọn đồ đạc vì sao cũng nhắm mắt lại?"

Triệu Trường Hà bỗng nhiên mở miệng.

Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, dường như đã sớm biết sự xuất hiện của hắn:

"Tại sao không thể, bởi vì tôi thực sự bị mù?"

"Cô ngay cả nạng cũng không có, định lừa ai đây."

"Tôi không cần."

Cô gái bình tĩnh trả lời:

"Ngược lại, anh ngày hôm qua mắng tôi bị bệnh, hôm nay lại đến lần nữa, cuối cùng anh cũng hiểu ra người bị bệnh là chính anh?"

Triệu Trường Hà nói:

"Bởi vì cô nói nhập mộng trị liệu nghe có vẻ quá giả, cô nói với bất luận người nào, ai cũng sẽ mắng cô có bệnh?”

Cô gái thản nhiên nói:

"Vậy cũng chưa chắc, tôi nói với người khác, có vài người mời tôi cùng họ vào mộng..... Tôi nghĩ rằng anh có thể tìm thấy câu trả lời từ đây, tại sao anh không có bạn gái.”

Bị giội gáo nước lạnh vào mặt, Triệu Trường Hà chỉ hận ngày hôm qua vì muốn hiểu được giấc mơ mà tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư ngoài đời thực, bây giờ nghĩ lại hối hận không thôi, nghẹn họng nói:

"Ai đã thấy cô vào mộng chứ..... Lại nói cô loại này, vì sao vẻ mặt, ngữ khí có thể lạnh nhạt như vậy, giống như một người máy vậy?

Cô gái nói:

"Giải thích sự thật cũng không cần ra vẻ hay ngữ khí thế nào.”

Đậu móa. . . . Triệu Trường Hà trực tiếp chuyển đề tài:

"Mặc kệ có là giả hay thật, dù sao hôm nay tôi cũng tới thử xem, nhập mộng này là như thế nào?”

"Người thường mơ mộng lúc tỉnh lại có thể hoàn toàn khống chế hành vi, trong mộng là không gì không làm được, muốn làm cho trong mộng có kết quả gì chính là kết quả đó, anh hẳn là cũng nằm mơ tương tự như vậy đi?"

"Đúng."

Triệu Trường Hà cảm thấy lời nói của nàng bắt đầu trở nên quái lạ, ví dụ như từ "chi" này, người bình thường cũng không hay dùng"?

Cô gái tiếp tục nói:

"Nhưng mấy giấc mộng của anh gần đây lại vẻn vẹn chỉ có thể khống chế hành động của mình, không thể khống chế được những thứ khác, mỗi việc đều trái với nguyện vọng, đúng không?”

"Đúng."

"Anh bị vây khốn trong cơn ác mộng, tuần hoàn không ngớt, chính là bởi vì ý niệm trong mộng chưa hoàn thành. Nếu anh hoàn thành nó, anh có thể siêu thoát ra ngoài."

Cô gái lại hỏi:

"Vậy anh muốn đạt được kết quả gì? Ví dụ... Đánh bại một đối thủ? Giết tất cả những người có mặt? Hoặc chỉ đơn giản là thoát khỏi cuộc chiến? Thậm chí còn xưng bá thế giới? Bất luận khó hay dễ, đều là cần ý nghĩ thực sự của anh, nếu không tất cả đều là vô nghĩa.”

Mình muốn đạt được kết quả gì?

Trong lòng Triệu Trường Hà chợt xẹt qua một đạo bóng hình xinh đẹp mặc hắc y, thốt lên nói:

"Đương nhiên là muốn giết chết yêu nữ kia!”

Vẻ mặt bình tĩnh của cô gái khẽ giật giật một chút nhưng không thể nhìn ra.

"Thế nào? Có vấn đề gì sao?”

"Không có."

Nữ tử khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói:

"Muốn đạt được kết quả gì là chuyện của anh, tôi cũng không thể đi vào giúp anh được, chỉ là để cho anh xác nhận mục tiêu, biết nên làm cái gì, kết thúc như thế nào, không có gì hơn.”

"Nếu cô không thể giúp tôi, Vậy sau khi vào giấc mộng vẫn là đánh không lại yêu nữ kia, đi vào đưa mạng sao?"

Cô gái lặng lẽ đẩy ra xấp bài tây đã sắp xếp trong tay:

"Rút ba lá."

"Đây là muốn làm gì?"

"Lá bài thứ nhất, giúp cho anh có thêm một loại năng lực trong mộng, giúp anh đạt thành nguyện vọng."

"Cái này gọi là kèm theo bàn tay vàng?"

"Dù sao cũng là trong mộng, có thứ gì đặc dị cũng không có gì lạ."

"Có lý..... Còn lá bài thứ hai thì sao?”

"Quyết định vị trí ban đầu của anh, sẽ không trực tiếp ở địa phương nguy hiểm nhất, có thể làm ra chuẩn bị.

"Điều này tốt, rất tốt."

"Còn lá thứ ba thì sao?”

"Manh mối giúp anh đạt được mục tiêu, ví dụ như yêu nữ kia là ai, hoặc làm thế nào để tìm thấy cô ta."

Triệu Trường Hà ngẩn người, kỳ quái nói:

"Có manh mối trực tiếp nói cho tôi biết là được rồi, vì sao còn muốn tự mình rút?"

"Bởi vì tôi cũng không biết đó là cái gì, chỉ có thể căn cứ vào lá bài anh rút được để giải đáp, anh có thể coi đó là xem bói.

Triệu Trường Hà nhìn thoáng qua xấp bài trên bàn, cũng không nhiều lời, tiện tay rút ba lá ở giữa.

Trên thực tế cho đến bây giờ hắn cũng không phải rất tin tưởng những gì cô gái này nói, cơ bản là ngựa chết làm ngựa sống, thử xem một chút, không được cũng bị lừa mấy chục đồng, coi như mua Crazy Thursday V(1) cho bạn bè.

(1) hình như loại vật phẩm game nào đó, tại hạ cũng lười tra baidu =.=

Tiện tay mở lá bài đầu tiên ra, hình vẽ chính là một con mắt to lớn, mặt lá bài còn có bối cảnh hư hóa, giống như bóng lưng của một người.

Lá thứ hai là hình ngọc bội điêu khắc một con rồng hình tròn, bối cảnh kim bích huy hoàng, giống như ngai vàng trong cung điện?

Lá thứ ba đen như mực, tựa như một tấm màn đen sân khấu, loáng thoáng lộ ra một ít màu vàng, phác họa thành một khuôn mặt thần phật, không thể nhìn rõ chi tiết.

Nữ tử thật lâu không nói.

Triệu Trường Hà cũng có chút im lặng:

"Cô còn nhắm mắt làm gì, có thể nhìn ra không?”

"Lá đầu tiên này đơn giản là một con mắt sau lưng mà thôi."

Nữ tử rốt cục tỉnh táo lại, chậm rãi mở miệng:

"Nó có thể gia tăng chút thị lực cho anh, quan trọng hơn chính là, có thể làm cho anh nhìn thấy chuyện sau lưng.”

Cô thật đúng là có thể nhìn thấy... Triệu Trường Hà hơi sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên cảm thấy cũng có chút ý tứ.

Hắn hận nhất chính là bị đánh lén, chuyện này cũng quá trùng hợp đi? Bất luận cô gái này là bởi vì nghe theo giấc mộng của mình mà cố ý giải thích, nhưng ít nhất trong lá bài này quả thật là có con mắt ở sau lưng.

Có thể nào, loại rút bài này kỳ thật là phản ứng tiềm thức của mình?

"Vậy.... Lá thứ hai thì sao? Ngọc bội này đại biểu cho điều gì?”

Cô gái một lần nữa im lặng, một lúc lâu sau, đột nhiên nói:

“Anh đi vào mộng chẳng phải sẽ biết hay sao.”

Triệu Trường Hà:

"??? ”

Cô gái bỗng nhiên đưa tay cầm lấy lá bài con mắt kia, Triệu Trường Hà thậm chí còn không nhìn rõ động tác trên tay của cô, lá bài đã nhấn lên trán hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới quay cuồng, và Triệu Trường Hà biến mất không thấy, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại ở đây.

Ngay cả lá bài hình con mắt kia cũng theo đó biến mất, nhưng hai lá bài còn lại vẫn như cũ ở trên mặt bàn.

Cô gái nhấc lá bài đen cuối cùng lên, ngồi yên lặng vài giây rồi tự nhủ:

"Không nghĩ tới... Hắn thực sự có thể rút ra nguồn gốc của mình..."

Cô chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen kịt như mực, tựa như đêm hoang vu, băng hàn mà tĩnh mịch.

"Giết chết yêu nữ?"

"Ah. . . . Tôi sẽ đợi anh.”

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị