Chương 1: Trọng sinh vào năm 1982, các nàng đều còn sống

Thành phố Thượng Hải, trong phòng bệnh đơn VIP cao cấp nhất.
Bác sĩ tuyên bố Giang Châu tử vong.
"Năm 2021, ngày 22 tháng 6 lúc 21:57, ông Giang Châu tử vong, hưởng thọ 60 tuổi..."
Khi biết tin, tất cả mọi người đều náo động.
Nhất đại kiêu hùng của thành phố Thượng Hải gặp tai nạn xe lìa đời, thời đại thuộc về hắn hoàn toàn kết thúc.
Trước giường bệnh của Giang Châu, có rất nhiều người vây quanh.
Có người rơi lệ, có người tưởng niệm, có người tiếc hận, cũng có người thầm đắc ý.
Mà giờ khắc này…
Linh hồn của Giang Châu lẳng lặng trôi nổi ở giữa không trung, nhìn đường tâm đồ biểu thị nhịp tim lên xuống biến thành một đường thẳng.
Đầu của hắn, giống như là bị thứ gì dùng lực khuấy mạnh, đau đớn đờ đẫn.
"Cậu còn gì tiếc nuối không?"
Trong phòng bệnh ồn ào, không biết âm thanh từ chỗ nào truyền đến, trực kích linh hồn.
Giang Châu bỗng nhiên sững sờ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô, kinh ngạc ngẩn người.
Cảm giác đau đớn đờ đẫn trong đầu rút đi, cứ như một ổ khoá, bỗng "xoạch" một tiếng.
Mở.
3 bóng hình, dần dần theo màn sáng, hiện lên ở trước mắt của hắn.
Tiếc nuối sao?
... Có.
Hắn Giang Châu, là kiêu hùng trước mắt người khác, tay trắng gây dựng sự nghiệp riêng, bảng xếp hạng tài phú không biết lên bao nhiêu lần, nhìn thế vô cùng oai phong.
Nhưng muốn nói tiếc nuối, thật sự là hắn có.
Khóe miệng của Giang Châu giật giật, cố gắng lộ ra nụ cười nguỵ trang, nhưng thứ đè ép dưới khoé môi, còn khó coi hơn cả khóc.
"Đời ta, không thẹn thiên địa, lại chỉ thẹn với vợ con..."
Giọng của Giang Châu mang theo một tia đắng chát, trái tim cứ như bị thô bạo xé toạc, câu chuyện xưa đau đớn nhất, cứ từng chút một hiện về.
Tất cả mọi người đều thấy lạ, Giang Châu tay trắng dựng nghiệp, đến khi trở thành kiêu hùng, lại không có con cái, cũng không tìm nữ nhân, quả là kỳ tích công nghiệp.
Thậm chí có người suy đoán, chắc hắn là gay.
Nhưng trên thực tế, Giang Châu đã từng có vợ, cũng có con.
Hơn nữa còn là một cặp con gái sinh đôi đáng yêu.
Năm đó, hắn 21 tuổi, tuổi nhỏ làm cha, làm sao hiểu được trách nhiệm là gì?
Năm 1982, gia đình nào cũng thắt lưng buộc bụng để sống, hắn cả ngày chơi bời lêu lổng, lại toàn chơi với đám bạn xấu, vô tư không để ý đến gia đình, chỉ sống một ngày tính một ngày.
Hai cô bé sinh đôi Đoàn Đoàn, Viên Viên mới 3 tuổi, đang là độ tuổi cơ thể phát triển, ngày nào cũng đói đến mức gào khóc không ngừng.
Người vợ Liễu Mộng Ly bất đắc dĩ, đành cắn răng nhân lúc đêm khuya đi trộm gà của nhà trong thôn, muốn nấu canh gà bồi bổ thân thể cho hai con.
Không ngờ bị phát hiện.
Ngày thứ hai, người cả thôn đều đến vây xem.
Giang Châu hồn nhiên không biết rõ tình hình, thế mà cũng theo mấy kẻ gọi là anh em tốt đi xem náo nhiệt.
Tuổi nhỏ khí phách, thích sĩ diện.
Nhìn thấy Liễu Mộng Ly trong đám người bị mắng đến gập cả người, nhìn thấy nàng quăng về phía mình quăng ánh mắt cầu cứu đẫm lệ.
Hắn lại lựa chọn trốn tránh, lựa chọn làm như không thấy!
Giang Châu quay đầu bỏ chạy.
Mà chờ đến khuya về nhà, đã nhìn thấy Liễu Mộng Ly mang theo hai con tự sát.
3 cái xác, 1 lớn 2 nhỏ, yên lặng nằm ở trên giường, cứ như đang say ngủ.
Liễu Mộng Ly lựa chọn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để Giang Châu trưởng thành.
Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh đau đớn hiển hiện ở trước mắt, hình thành một màn ánh sáng lớn, bao phủ lấy Giang Châu.
Trái tim tựa như là bị lưỡi dao bén quấy mạnh, Giang Châu đau đến toàn thân run rẩy.
"Ta đúng là thằng khốn đáng chết!"
Hắn cắn răng, điên cuồng mắng.
Sau đó, màn sáng điên cuồng xoay tròn, Giang Châu hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy.
...
"Ma ma, Đoàn Đoàn bụng bụng đói, muốn ăn thịt thịt."
"Viên Viên cũng đói, muốn ăn thịt thịt, còn muốn ăn bánh bao vừa trắng lại mập."
Bên tai, hình như truyền đến âm thanh êm ái dịu dàng.
Có chút quen tai, nhưng lại xa xôi đến có chút không nhớ rõ.
Giang Châu đầu có chút ngây ngốc.
Hắn đang nghĩ, hắn không phải...
Đã chết rồi sao?
Bác sĩ chính miệng tuyên cáo tử vong, hắn cũng tận mắt nhìn thấy đường tâm đồ của mình biến thành thẳng tắp.
Hắn chết rồi mà!
Nhưng… vì sao bắp chân mơ hồ có chút đau đớn?
Âm thanh bên tai cũng càng ngày càng rõ ràng?
Giọng của cô bé kéo dài, vừa mềm lại nhu.
Giọng của phụ nữ mơ hồ mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.
"Đoàn Đoàn Viên Viên ngoan, ngày mai ma ma làm đồ ăn ngon cho các con!"
Liễu Mộng Ly khẽ cắn môi, hai tay vừa chà lại xoa trên tạp dề.
Khoé mắt của nàng đỏ hoe, ngồi xổm người xuống, đôi tay gầy yếu mảnh mai xoa xoa lên đầu của hai Tiểu Nãi Đoàn Tử.
"Đoàn Đoàn cùng Viên Viên không phải muốn ăn gà sao? Ma ma ngày mai làm cho hai đứa, có được hay không?"
Liễu Mộng Ly hạ quyết tâm, nàng len lén quay đầu sang chỗ khác, dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt trên khóe mi.
Có lẽ.
Vì con, nàng phá lệ một lần cũng không có gì không thể.
Ngày kia cũng là Tiết Thanh Minh, nàng có thể giúp người khác làm Thanh Minh Quả trả nợ.
Biện pháp luôn luôn có.
Nhưng hai con thật sự đã không thể chịu đói nữa.
Cái nhà này, nay đã ở biên giới sụp đổ, không phải sao?
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên lúc này đã 3 tuổi.
Đáng tiếc do dinh dưỡng không đủ, tóc vàng giống như một nắm cỏ, vừa khô vừa vàng.
Lúc này nghe thấy ma ma bảo ngày mai có thể ăn gà, còn có thể ăn canh, hai đứa trẻ vui đến mức lập tức nhảy tít lên!
Giang Châu nằm trên giường cỏ trong nhà lúc này đã mở mắt ra.
Đầu của hắn còn đang đau đớn từng trận.
Nhưng một ý nghĩ chợt va vào não hải.
Hắn nhìn lên ba bóng lưng vô cùng quen thuộc trước mặt.
Ba bóng lưng chỉ tồn tại ở trong mộng của mình mà không thể tiếp xúc được, giờ lại xuất hiện chân thực như vậy ở trước mặt của mình?
Hắn… hắn không phải đang nằm mơ chứ?!
"Liễu… Liễu Mộng Ly?"
Giang Châu thử mở miệng, gọi một tiếng.
Hắn kinh ngạc phát hiện, giọng nói của mình cũng không còn là tuổi già sức yếu, mà chính là tràn đầy thanh xuân cùng sức sống của thanh niên!
Giang Châu cúi đầu, lướt cực nhanh trên người mình.
Đây là bộ quần áo rách tung toé còn có miếng vá.
Còn có một đôi giày vải hở miệng.
Một đôi bít tất rách nát màu sắc khác nhau.
Đây… đây không phải thứ mà mình mặc lúc trẻ sao?!
Suy nghĩ trong đầu rốt cục càng ngày càng rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, hướng về Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đi tới!
Vậy mà… lúc này Liễu Mộng Ly đã nghe thấy Giang Châu gọi mình.
Nhìn thấy Giang Châu đột nhiên đi về phía mình, nàng giật nảy mình, theo bản năng vươn tay, đem hai Tiểu Nãi Đoàn Tử che ở sau lưng, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Giang Châu, hoảng sợ run rẩy nói: "Giang Châu! Anh muốn làm gì?!"
Bước chân của Giang Châu ngừng ngay tại chỗ.
Trong cái đầu còn đang hỗn loạn, suy nghĩ bắt đầu nhanh chóng trở lại.
Ký ức tiền hậu thế nhanh chóng tách ra, hắn rốt cục nghĩ tới, giờ này khắc này hắn, vẫn là thằng cha hồ đồ mà toàn thôn công nhận!
Là thằng ngu không ai chịu nổi!
Giang Châu vội ngừng bước.
Hắn đứng ở trước mặt của Liễu Mộng Ly, cắn môi, thân thể run rẩy nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly cùng hai Nãi Đoàn Tử ở trước mặt.
Hốc mắt chợt nóng hổi, nhìn lấy ba người.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt lập tức lăn xuống.
Trong lồng ngực, giống như là một dòng nước nóng đang dâng trào, Giang Châu gắt gao nhìn chằm chằm ba mẹ con trước mặt.
Hắn về đến rồi!
Liễu Mộng Ly cùng hai đứa bé, cứ như ác mộng quấy nhiễu cả đời hắn, là áy náy cả đời hắn!
Giờ đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình!
Hắn có rất… rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng toàn bộ những lời vừa tới bên miệng, lại… lại có chút lặng câm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ấn tượng qua bao năm rộng tháng dài, sao chỉ có thể qua dăm ba câu là có thể thay đổi?
Giang Châu có chút chân tay luống cuống.
Hắn xoa xoa đôi bàn tay, hốc mắt đỏ bừng, ngồi xổm người xuống, nhìn về phía hai cô con gái đáng yêu đang trốn ở sau lưng của Liễu Mộng Ly.
"Đoàn Đoàn, Viên Viên..."
Hắn cố dùng giọng thật dịu dàng, hô lên hai cái tên đã vô số lần xuất hiện trong mộng của mình.
"Lại đây, đến chỗ của ba ba nào."
Giờ này khắc này, Giang Châu chỉ muốn ôm hai cô con gái của mình thật chặt.
Đây chính là ruột thịt máu mủ của mình!
Thế mà… Liễu Mộng Ly lại dùng một loại ánh mắt vừa cảnh giác lại khiếp sợ nhìn Giang Châu.
Đối với nàng mà nói, Giang Châu chưa từng ôm hai cô con gái, lại còn nói muốn ôm con!
Hắn tuyệt đối không có ý nghĩ tốt gì!
Không chừng, là vì muốn bán con!
Liễu Mộng Ly lập tức kích động.
Nàng ôm lấy hai đứa bé, liên tiếp lùi ra sau, cứ núp ở góc tường.
"Giang Châu, tôi nói cho anh biết, nếu anh có ý đồ xấu với các con, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Liễu Mộng Ly cắn răng nói.
Giang Châu sững sờ.
Hắn biết Liễu Mộng Ly hiểu lầm.
Đang chuẩn bị mở miệng giải thích, nhưng sau một khắc, trong đầu chợt hiện ra lời mà Liễu Mộng Ly vừa mới nói với hai cô con gái.
Chờ chút.
Nàng vừa mới… nói cho con ăn gà?
Nhưng nhà mình nghèo rớt mồng tơi, trứng gà cũng không có, gà từ đâu ra?
Giang Châu kinh hãi.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, ổn định tâm thần, thử dò hỏi: "Trong nhà không hề nuôi gà, em lấy đâu ra gà làm cho con ăn?"
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Nàng không ngờ chủ đề của Giang Châu bỗng nhiên thay đổi nhanh đến như vậy?
Nhưng, nàng vẫn cho rằng Giang Châu mồm mép tép nhảy muốn đoạt hai con, nên vội vã nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của Giang Châu, cắn răng nói: "Không cần anh quản! Dù sao một miếng cũng sẽ không cho anh!"
Giang Châu lần này đã thật sự chắc chắn!
Hắn, trọng sinh đến trước một ngày mẹ con ba người tự sát!
Liễu Mộng Ly còn chưa làm chuyện điên rồ!
Hắn còn có cơ hội!
Giang Châu giờ bị niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm.
Hắn đặt một đôi tay ở trước người, vừa xoa vừa bóp, cảm xúc trên mặt vừa phức tạp lại mừng rỡ.
"Liễu Mộng Ly, em… tuyệt đối không thể làm chuyện vi phạm pháp luật!"
Giang Châu nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, nói từng câu từng chữ.
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Cứ như tâm sự bị người ta nhìn trúng.
Nàng giật giật bờ môi, muốn phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời.
Đồng thời, lồng ngực của nàng như bị người ta bóp chặt.
Hốc mắt đỏ hoe, đôi bàn tay để dọc ở bên người nàng cũng siết chặt.
"Mặc kệ vi phạm pháp luật hay không, tôi chỉ muốn muốn con của tôi được ăn no."
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Châu, trong ánh mắt tràn đầy hận ý: "Không mượn anh xen vào! Dù sao tôi cùng con chết đói cũng không liên quan gì đến anh!"
Giang Châu không nói chuyện.
Hắn biết, giờ này khắc này, dù mình nói gì đi nữa, Liễu Mộng Ly cũng sẽ không nghe hắn.
Giang Châu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời.
Giờ chắc khoảng 2-3 giờ nhiều.
Tính toán thời gian, Liễu Mộng Ly phải hơn 9 giờ đêm mới đi ra ngoài làm chuyện điên rồ.
Giang Châu đứng lên, thân thể cao lớn khiến ba mẹ con hoảng sợ không thôi.
Nhưng không ngờ là ngay sau đó, Giang Châu lại nhấc chân đi ra bên ngoài.
"Em ở nhà chăm sóc hai con, chờ anh trở lại!"
Tiếng nói vừa kết thúc, đã không thấy bóng dáng của Giang Châu.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị