Chương 1: Núi Lưu Pha, Quân Lạc

Tiết trời cuối xuân, không khí bắt đầu trở nên nóng bức, chỉ có buổi sáng sớm mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác mát mẻ, tuy rằng cỏ cây chưa đến mức cành lá xum xuê, nhưng cũng đã thoang thoảng ngập tràn màu xanh tươi tốt.
Phong cảnh sáng sớm ở ngoại thành luôn yên tĩnh đến lạ thường, thi thoảng có đôi ba người đi đường đi ngang qua, vẻ mặt ai nấy cũng vội vội vàng vàng, hiển nhiên là đang bận bịu với những chuyện vụn vặt của cuộc đời mình.
Lúc này một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi qua, để lại trên đường những dấu vết bánh xe. Đôi lúc từ trong xe ngựa còn truyền đến tiếng la hét rất to của phu xe.
Chiếc xe càng đi sâu vào trong rừng âm thanh càng nhỏ đi, cùng lúc đó, có hai bóng người cũng đuổi theo xe ngựa kia, thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất hẳn trong rừng cây, chỉ để lại hai vệt màu đỏ đen, lúc này những người vừa nhường đường có chút bừng tỉnh, mơ hồ nghĩ rằng là do bản thân mình hoa mắt nên xuất hiện ảo giác.
Nhưng chẳng mấy chốc, những điều kì lạ đó đã bị bọn họ bỏ lại phía sau, họ gác lại những suy nghĩ của mình, chuyên tâm vào những việc của bản thân đang làm dở.........

...................................................

Hai bóng người có thân thủ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, nhưng lại giấu thân mình giữa những tán cây cao chót vót, không hề để đối phương phát hiện.
Mãi cho đến khi xe ngựa đã chạy sâu vào trong rừng, phu xe mới dừng lại.
Phu xe vừa quan sát xung quanh, vừa hạ giọng nói nhỏ với người trong xe: "Đên rồi, nơi này chắc không vấn đề gì."
Vừa dứt lời, một thiếu nữ tóc búi cao, y phục màu muối tiêu liền từ trong xe nhảy ra ngoài.
Trong tay thiếu nữ có ôm một bao bố, căng phồng, nhưng dường như có vẻ rất nhẹ.
"Ngươi đã quan sát rồi? Không có ai theo dõi?"
Phu xe lắc đầu, "Không có, có điều xe ngựa không thể đi tiếp vào trong được, chúng ta tốt nhất là nên đi bộ một đoạn.........."
Thiếu nữ nhăn lông mày: "Ở đây không được sao?"
Suy cho cùng đây cũng coi như là đường chính, ở đây khó tránh khỏi bị người khác chú ý, hơn nữa nếu ở lại lâu, có thể sẽ có các xe ngựa khác đi ngang qua, nếu bị phát hiện sẽ không tốt.
Vẻ mặt thiếu nữ dường như có chút không tình nguyện, lại giống như còn có rất nhiều băn khoăn vì chuyện gì đó, "Được thôi, ngươi dẫn đường đi........."
Hai người bắt đầu đi về phía khu rừng, cùng lúc đó, hai bóng người khác cũng lao vào "vút" một tiếng.
....................
Sau khi đi qua một đoạn đường dài, phu xe và thiếu nữ cuối cùng cũng dừng lại.
Thiếu nữ không nói không rằng, trực tiếp cùng phu xe tìm một ít cỏ khô ở gần đó ném xuống đất, sau đó dùng đuốc đốt đống cỏ khô bên dưới.
Không bao lâu sau khi ngọn lửa bốc lên, thiếu nữ ấy trực tiếp ném túi vải đang ôm trên tay vào ngọn lửa, túi vải rất nhanh đã bị ngọn lửa nuốt chửng.........

Hai người thấy ngọn lửa đã cháy gần xong, phu xe liền giơ tay áo lên, tung ra một lượng lớn bột trắng, ngọn lửa gần như lập tức giảm bớt sức nóng, không lâu sau đó ngọn lửa liền bị dập tắt hoàn toàn.
Sau đó phu xe cùng thiếu nữ rời đi.
Mà lúc này trong bóng tối có hai người bí mật đi theo phu xe và thiếu nữ kia từ trên cây nhảy xuống.
Nhảy xuống trước là một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, xem ra tuổi chừng mười bốn mười lăm gì đó, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, da trắng nõn nà, đôi mắt sáng như ngọc Lưu ly.
Mà lúc này, nàng đang dùng chính đôi mắt đẹp đẽ đó nhìn chằm chằm vào đống tro than trước mặt.
"Chậc chậc, ngươi nói gia nhân Hoắc gia đều lén lút làm điều gì đó, còn đốt cái gì.......
Một bóng đen khác cũng từ trên cây nhảy xuống, đó là một nam nhân dáng vẻ rắn rỏi, đường nét sâu thẳm, cặp lông mày sắc như dao kiếm, khi không cười trông rất nghiêm nghị, nhìn qua cũng biết là người không hay nói.
Không ngoài dự đoán, thiếu nữ áo đỏ không lấy được thông tin hữu ích nào từ nam nhân mặc đồ đen, nhưng có lẽ nàng đã quen với phong cách của nam nhân này nên không để ý nhiều.
Thiếu nữ áo đỏ dùng chân đá đống than tro, quả nhiên vẫn còn sót lại một chút gì đó có lẽ chưa bị cháy hết.
Nàng có chút chán ghét từ trong đám cháy nhặt lên hai tờ giấy khả nghi "Đây là vật gì? Trên đó hình như còn có chữ......"
Nhìn qua nhìn lại, nàng không khỏi suy nghĩ lung tung, "Ngươi nói xem đây không phải là chứng cứ Hoắc gia có ý đồ tạo phản hay sao?"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân áo đen, khóe môi khẽ nhếch lên một cách hiếm thấy.
"Quân Lạc, lòng hiếu kỳ của ngươi quá nhiều, đây không phải là nhiệm vụ của hai chúng ta."
Thiếu nữ áo đỏ xua tay, "Không phải chúng ta đã gặp người có liên quan đến nhiệm vụ sao? Chúng ta đi xem một chút, cũng coi như là tìm hiểu thêm.
"Đây là ngươi đang tự mình kiếm cớ ham chơi."
"Chậc, chuyện này ngươi không phải đã biết rồi sao? Nhưng mà biết thì sao, không phải là vẫn cùng ta đi chuyến này?"
Ánh mắt của nam nhân kia hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Nhiệm vụ này cũng coi như là không quá khó khăn, mau chóng hoàn thành, chúng ta có thể trở về sớm một chút."
"Phục mệnh, phục mệnh, trong đầu ngươi chỉ có nhiệm vụ thôi sao?" Vừa nói, Quân Lạc vừa lắc lắc tờ giấy trong tay, "Ngươi không muốn biết Hoắc gia rốt cuộc muốn làm gì sao? Nói không chừng, nhà bọn họ đang ẩn giấu bí mật động trời gì đó........
Nam nhân áo đen cứng rắn nói: "Không nghĩ, ta không có hứng thú dò xét bí mật của người khác."
"Nguyệt Ảnh, con người ngươi đúng là rất vô vị." Dứt lời, Quân Lạc đem mảnh giấy vụn đang cầm trong tay ném xuống, đi ra ngoài.
Ngược lại, nam nhân mặc đồ đen tên Nguyệt Ảnh, sau khi Quân Lạc xoay người lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mẩu giấy vụn.....
..............
Bởi vì Quân Lạc chậm trễ nên hai người vào thành muộn hơn so với dự kiến hai canh giờ.
Lúc bọn họ tiến vào thành, mặt trời đã lên cao, dòng người trước cửa thành cũng bắt đầu đông đúc hơn.

Không khó để nhìn ra, phần lớn người ra vào thành đều là những thương nhân và tiểu thương, bởi vì còn chưa vào hẳn bên trong thành, hai người đã nghe thấy tiếng hò hét từ khắp nơi trên đường phố.
Người đi đường nườm nượp ra vào, những người bán hàng lần lượt la hét, xem ra cực kỳ sôi động.
Quân Lạc tuy rằng không phải lần đầu tiên tới những nơi như vậy, nhưng mỗi lần gặp phải những sự kiện trọng đại như này, vẫn là không nhịn được mà cảm thán, "So với thành thị của nước chúng ta đúng là náo nhiệt hơn nhiều."
Nguyệt Ảnh lạnh nhạt nói: "Người dân của nước ta cơ số lưu đày nơi đó, đương nhiên sẽ không có thành thị náo nhiệt như vậy."
Âm thanh của hai người không lớn lắm, hơn nữa bọn họ còn có ý định hạ thấp âm thanh của bản thân xuống, cơ hồ rất dễ dàng bị người qua đường hò hét lấn át.
Thật không ngờ lúc đi qua một quán trà, cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn bị một người nghe trộm được.
...........
Đợi lúc Quân Lạc và Nguyệt Ảnh đến Hoắc phủ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Có điều mặc dù như vậy, nhưng nam nữ chủ nhân nhà Hoắc phủ vẫn tự mình ra đón tiếp hai người.
Bởi vì cuộc sống sung túc đầy đủ nên lão gia của Hoắc phủ thoạt nhìn vẻ bề ngoài có vài phần phúc hậu, thấy hai người Quân Lạc và Nguyệt Ảnh tới thì càng thêm vui mừng, "Cao nhân, các người rốt cuộc cũng đã đến rồi, nhanh.......nhanh vào trong phủ......."
Lão gia của Hoắc phủ tựa hồ như không mấy để ý đến lễ nghi, nhưng hai người Quân Lạc và Nguyệt Ảnh không thể không hành lễ.
"Lưu Pha sơn, Thiên Tẫn tông, Quân Lạc."
"Lưu Pha sơn, Thiên Tẫn tông, Nguyệt Ảnh."

("Núi Lưu Pha, phái Thiên Tẫn, Quân Lạc."
"Núi Lưu Pha, phái Thiên Tẫn, Nguyệt Ảnh.")

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị