Hán triều năm Duyên Hi thứ 9, Bính Ngọ
Tháng 3, tiết trời đương độ xuân quang.
Trên một con đường quanh co, có một nhóm người chậm rãi diễu hành.
Hán triều là một triều đại vô cùng đặc biệt, vào thời đại này, ở thời đại này có luật lệ nghiêm ngặt đối với việc đi đường. Có hoàng đạo dành cho hoàng đế, có quan đạo dành cho quan lại có tước vị từ Ngũ Đại Phu trở lên, có dịch đạo cho quân lính đi lại, đối với thường dân mà nói, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm ruộng thôi, còn đi lại làm gì nữa!
Con đường mà đám người này đi là quan đạo, đi phía trước dẫn đường là 2 kị sĩ, thân thể cường trắng điều khiển hoàng phiêu mã điềm tĩnh tung vó về phía trước. Bọn họ trái đeo gươm, lưng mang giáo, nỏ tiễn đặt hai bên thân ngựa, loại lực lượng vũ trang dọa người này, khiến không ai dám đến gần
Thời Đông Hán kiểm soát vũ khí dân sự vô cùng nghiêm ngặt, người dân nghiêm cấm sở hữu cung nỏ. Cầm cung nỏ đi lại ở thời này có lẽ tương đương việc chơi AK trên đường hiện nay, việc này đối với người bình thường là vô cùng đáng sợ, tất nhiên là ngoại trừ quốc gia mà mọi người đều có AK.
Ở sau lưng kị sĩ, là một chiếc xe ngựa tinh xảo, bốn đầu lương mã cúi đầu bước chậm, không dám để làm xe ngựa xóc nảy. Toàn thân xe ngựa được làm bằng do hồng mộc, hai bên khắc long văn, điểm xuyết thêm hung cầm mãnh thú. Phía sau xe có hai người hầu chạy theo, một người cầm hương, một người cầm lư, phía sau nữa là năm, sáu chiếc xe bò không nóc chở theo trân quý lương thực, đỉnh vạc, cỏ linh lăng cùng đoàn người hầu trang phục lộng lẫy.
Thực chất đoàn người trông giống như một phú hộ đang dọn nhà này lại là đương kim Giải Độc Đình Hầu du xuân.
Thiếu Hầu Quân chín tuổi Lưu Hoành dương dương tự đắc nằm trong xe ngựa, trong lòng mừng thầm, lần đi chơi này quả là thoải mái, đâu như ở nhà ngồi đứng đều cần hợp lễ nghĩa, sai sót một chút liền bị ăn đánh. Đáng sợ nhất vẫn là A Mẫu vừa đánh vừa khóc, làm bản thân nghĩ lại là kinh hồn bạt vía. “Lần này lấy danh nghĩa đi du xuân gia tăng tri thức, rốt cuôc có thể phóng túng bản thân một chút”, Lưu Hoành một bên cười nói, một bên đưa quả hồ đào đã được bóc vỏ cho vào miệng. “Vừa nằm vừa ăn, thật là quá thoải mái đi!”
кyhuyen. Lưu Hoành vừa ăn hồ đào vừa lẩm bẩm:”Người Hồ có thật nhiều đồ ăn ngon, đợi khi mình lớn lên nhất định phải làm một du hiệp, học theo Trương Tử Văn, một người một kiếm lưu lạc thiên nhai, lúc nhàn hạ liền cùng người Hồ trao đổi chút hồ đào.”
” Thiếu Quân Hầu? Thiếu Quân Hầu”
Lưu Hoành trong lòng thắc mắc, không hiểu xảy ra chuyện gì, liền ăn sạch trái hồ đào trên tay rồi vén rèm xe thò đầu ra.
Ngoài cửa xe, người hầu cầm lư hương thông báo: “Thiếu Quân Hầu, đã tới rồi”
“Ồ”
Lưu Hoành từ trong đẩy cửa bước ra, hai người hầu chạy tới, đỡ lấy Lưu Hoành từ trong xe bước xuống. Lưu Hoành chỉ mới 9 tuổi, thân thể thấp bé, tóc để chỏm, mặc cẩm tú xích y, lộ ra vạt áo màu đen, đeo lấy ngọc sắc yêu đới (đai lưng), trái phối hương nang, phải phổi ngũ sắc hoa đới, tai đeo hoa cúc, ăn mặc cố nhiên phong tao, xem ra có chút không hợp lẽ thường. Không phải vì cây đóa cúc treo ở bên tai, thời đại này nam tử dùng hoa làm trang sức lại là một loại trào lưu, mà là vì vóc dáng của Lưu Hoành, béo đến nỗi trông không ra tứ chi. Cho dù y phục vô cùng phù hợp, cũng không cảm thấy tuấn tú, nhiều lắm là có vài phần đáng yêu.
Nhìn thiếu chủ nhà mình ăn mặc như vậy, gã người hầu có chút cười không được, khóc không xong, đây nhất định là mới thay đồ ở trong xe ngựa, Thiếu Quân Hầu chỉ là đứa nhỏ tóc còn để chỏm, không hiểu vì sao luôn muốn học theo đám du hiệp?
“Thiếu Quân Hầu ngài xem, đã tới Đại Hà rồi!”
Lưu Hoành được gã người hầu đỡ xuống dưới, chạy xung quanh một các vô cùng hứng thú, trước mặt là một dòng sông không được rộng lắm, dòng nước chảy cũng không quá xiết. Kị sĩ đứng phía xa cho ngựa uống nước, nhìn thấy cảnh trước mắt, Lưu Hoành khó nén khỏi nổi thất vọng. Hình tượng Đại Hà kéo dài vạn lí, sôi trào mãnh liệt mà hắn vốn mong chờ bổng chốc tan vỡ, nhìn thấy cặp lông mày của Lưu Hoành chen lại tỏ vẻ bất mãn, gã người hầu vội nói: “Thiếu Quân Hầu, đây là một nhánh Đại Hà bất quá chỉ xem như một dòng suối nhỏ. Đợi lúc Thiếu Quân Hầu trưởng thành, đích thân đi tới Đại Hà, tụ tập bằng hữu bên bề sông, ngâm thơ nghe nhạc, còn không phải là càng tuyệt vời hơn hay sao.”
“Thế ta còn ra tận đây để làm gì?”
“Ách…” gã người hầu vò đầu bứt tai tìm cách ứng phó, liếc mắt ra hiệu gã người hầu khác tới ứng cứu, gã người hầu thứ hai liền nói rằng: “Thiếu Quân Hầu có thể ngồi thả câu, nơi này cá tôm rất nhiều, nếu như bắt một chút mang về, chủ mẫu nhất định rất vui lòng”
“Ha ha ha, thật đúng như vậy!” Lưu Hoàng bỗng nhiên vui mừng, bọn người hầu không mang theo đồ câu cá, liền tới thôn bên cạnh mua một vài đồ câu, mang tới trước mặt Lưu Hoành. Lưu Hoành chạy lon ton về xe bò, lấy ra một ít thịt ngon chạy trở lại, 2 gã sai vặt chạy theo hai bên, tiểu bàn tử thở hồng hộc mà chạy tới bên sông, dứt khoát cởi giày không ngại bẩn trực tiếp ngồi xuống đất, 2 gã sai vặt 2 mắt nhìn nhau, cũng không buồn khuyên bảo. Lưu Hoành đem thịt dê treo lên lưỡi câu làm mồi, bắt đầu câu cá.
“Thiếu Quân Hầu! Câu cá phải dùng địa long (giun đất), cá cũng không ăn thịt dê a”
“Ngươi không phải cá, sao biết nó ăn gì?”
Lời này nghe thật quen, gã sai vặt sững sờ, không có cách nào phản bác, hắn nghĩ một lúc rồi đáp rằng: “Cái miếng thịt này quá to, cái suối nhỏ này sợ rằng không có con cá nào to như vậy, miếng thịt này còn có thể câu nổi cá sao!”
“Ngươi thật là đần, câu là phải câu cá lớn, nếu đem một đám cá nhỏ trở về, há chằng phải làm A Mẫu xem nhẹ ta sao? Hơn nữa, ngươi cũng không biết rằng khi xưa Tề Công Phi Năng buông cần không mồi câu cá hay sao, ta vì sao không thể”
“Phi Năng?... Thiếu Quân Hầu, ý ngài là nói Phi Hùng Khương Thái Công hay sao?”
Tiểu mập mạp đỏ mặt, không biết là do xấu hổ hay phẫn nộ, hắn hét lớn: ”Quản cái gì Phi Hùng, ta liền muốn câu cá như vậy, hôm nay mà không câu được cá lớn, ngươi cũng đừng hòng trở lại!”, gã sai vặt cúi đầu không nói nữa.
Tiểu mập mạp vui vẻ mà đem một khối thịt dê lớn treo ở đầu cần câu, sau đó giả vờ giả vịt ngồi bên bớ sông, nhắm mắt lại ra dáng thế ngoại cao nhân, hi vọng có thể câu được cá, nếu không thì Thiếu Quân Hầu vừa khóc vừa gào, không có chủ mẫu, ai mà dỗ được hắn?
Cứ như vậy, qua vài nén hương, tiểu bàn tử có chút đừng ngồi không yên rồi, hắn thỉnh thoảng lại kéo cần lên xem có con cá nào mắc câu, động tác này khiến bọn sai vặt cảm thấy hi vọng ngày càng xa vời
Gió thổi chầm chậm, ánh nắng ôn hòa
Mà tại bên bờ sông, bão táp tựa hồ đang chầm chậm ngưng tụ, bọn sai vặt ngừng thở, không dám nói chuyện, ngay cả kị sĩ cũng dắt ngựa núp phía xa, Lưu Hoành lông mày càng lúc càng nhíu chặt, khi sắp bạo phát, cần câu bỗng nhiên trĩu xuống, tiểu bàn tử suýt nữa bị kéo xuống sông, may mắn là gã sai vặt nhanh tay nhẹ mắt, vội kéo hắn lên, dùng lực trợ giúp lôi cần câu lên. Chẳng lẽ trong suối thật sự có cá lớn, mà lại còn ăn thịt dê?
Mọi người vất vả kéo cần lên, chỉ thấy một con cá vàng lớn giãy dụa trên cần câu. Cá lớn lên bờ liền bất động, nhìn như chết đi, mọi người vây quanh quan sát, con cá này cân nặng tầm trăm cân (50kg), cả người vảy vàng, khóe miệng có 2 đoạn râu rồng dài, bọn sai vặt kinh hãi không nên lời, tiểu bàn tử ngược lại vô cùng hài lòng, con cá to bằng cả người hắn, hắn không sợ hãi mà tiến lên sờ lấy vảy cá, trong miệng đang không biết nói điều gì.
кyhuyen. “Nhanh, nhanh hồi phủ!” Gã sai vặt rốt cuộc cũng định thần trở lại, vội vã kêu to, nhất thời, mọi người đều luống cuống chân tay, đem tiểu mập map trực tiếp nhét vào trong xe ngựa, đồ vật cũng không kịp thu hồi, mấy người còn lại đặt cá vàng lên xe bò, cố gắng đi về phía Hầu Phủ càng nhanh càng tốt.
Hà Gian quốc, Bác Lăng quận, Nhiêu Dương huyện, Giải Độc đình
Toàn bộ Giải Độc đình đều là đất phong của Lưu Hoành, lúc một đám người vác theo cá vàng tiến vào Giải Độc đình, gã sai vặt kêu to lên: “Đại tường thụy! Đại tường thụy! Điểm lành tới!” Tiếng la này đưa tới không ít người trong thôn, nhìn thấy cá vàng lớn, mọi người nghe tiếng mà đến, lúc nhìn thấy con cá vàng lớn đều thốt lên kinh ngạc, có người còn quỳ xuống đất bái, điểm lành nhất thời truyền khắp Giải Độc đình, gã sai vặt hưng phấn tiến về hầu phủ, đây là thiên đại công lao! Đương kim thiên tử xem trọng điểm lành, lần này nếu như tấu lên trên, Thiếu Quân Hầu có thể tiến thêm bước nữa, lúc đó bản thân cũng không thiếu chỗ tốt.
Mọi người vội vàng tiến tới trước Hầu Phủ, cửa lớn màu đỏ từ từ mở ra, trong Hầu phủ đã sớm nghe tới tin tức về điềm lành, bách tính đi phía sau cũng huyên náo tiến tới, trong bầu không khí này, tiểu bàn tử có chút kích động, đã sớm quên chuyện bọn sai vặt bất kính, giơ tay kêu to, cửa chậm rãi mở ra, một phụ nhân mặc y phục đỏ mang theo gia nô vội vàng chạy tới, nàng tuy là phụ nhân, lại rất có uy nghi, thấy nàng tới, mọi người đều vội vàng hành lễ gọi một tiếng chủ mẫu.
Phụ nhân không nói gì, xoay người liền hồi phủ, mọi người thấy có gì đó không đúng, liền đóng cửa đại môn, vội vàng chuyển cá lớn tới bên phải chủ phòng.
“A, còn biết được có chủ mẫu như ta đây. Nhanh quỳ xuống cho ta”