Trường học lúc xế chiều, học sinh như trút được gánh nặng, chạy nhảy, hò hét trên sân trường, ném vô số những tờ giấy thi từ trên không trung xuống, bọn họ giải tỏa hết tất cả những áp lực mà ba năm nay chịu đựng.
Cũng phải, bọn họ vừa mới trải qua một bước ngoặt quan trọng của đời người, cảm thấy kích động cũng là chuyện đương nhiên.
Thành tích của mỗi người có lẽ không giống nhau, có người vui có người buồn, nhưng trước khi có kết quả thi, thì cảm giác tự do trong lòng bọn họ là giống nhau.
Vào một buổi chiều ồn ào náo động, không có ai để ý tới ở trên sân thượng có một nơi bí mật không người biết, lại đang tiến hành một cuộc tỏ tình rất bình thường. “Bạn, bạn học Giang Tư Điềm, tớ, tớ thích cậu!”
Tai của chàng thiếu niên có chút đỏ, dùng hết sự dũng cảm cả đời mình, nói ra lời tỏ tình chân thành từ tận trái tim với bạn gái xinh đẹp ở trước mắt.
Thiếu nữ có mái tóc đen như bầu trời đêm, vóc dáng vừa thon vừa đẹp, vẻ mặt lạnh lùng. Khí chất nói thành câu “Người lạ chớ đến gần.”
Cô ấy quả thật là người con gái đẹp nhất trên thế gian, là một tác phẩm nghệ thuật mà thần thánh đã dùng đá băng ngàn năm điêu khắc thành.
Lúc đó, đôi mắt màu tím trong sáng như pha lê của cô gái lóe lên một tia kinh ngạc, cô ấy vô thức vuốt mái tóc đen bên tai, không hề có một chút rung động nào mà kiên quyết từ chối:
“Xin lỗi, cho phép tớ từ chối nhé.”
“Vậy à? Thật xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Haiz, cũng chẳng thể làm gì được.
Nhưng điều không giống với lời tỏ tình bình thường là, chàng trai bị từ chối không hề có bất cứ sự bi thương và buồn bã nào, phản ứng của cậu ấy không giống với tất cả những người theo đuổi khác mà cô từng gặp, trái lại giống như trút được một nỗi lo vậy.
Sau khi cậu ấy khom lưng cúi chào cô gái liền rời khỏi sân thượng, đầu cũng không quay lại. Chỉ còn một mình cô gái đơn độc đứng đó.
Cô nhìn chăm chú bóng lưng của chàng thiếu niên, có chút nghi ngờ nhân sinh.
Tên nhóc này thật sự là một người kỳ lạ.
Thôi vậy, cũng chẳng sao, không còn sớm nữa, phải về nhà thôi.
...
...
…
Tôi tên là Bạch Hạo Vân, tự nhận là một nam sinh bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, sinh ra bình thường, lớn lên bình thường, tỏ tình với con gái một cách cũng bình thường, sau đó bị từ chối một cách bình thường.
Có đôi khi tôi ước mình có hào quang nam chính giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, có thể bất khả chiến bại, có thể khiến cho toàn bộ những cô gái đẹp đều vây quanh mình.
Dàn hậu cung với những cô gái đẹp, hoặc là có một cô gái xinh đẹp dịu dàng hiền lành, rơi vào bể tình cùng với tôi, hoặc là, bản thân mình trở thành người có một không hai, sở hữu một sức mạnh độc nhất vô nhị...
Hoặc là... trở thành con gái, để được gần gũi với con gái hơn?
Những suy nghĩ viển vông, những hoang tưởng không thực tế ấy, quả thật là con đường nhất định phải trải qua của mỗi nam sinh trong khoảng thời gian thanh xuân.
Nhưng mỗi khi tôi nhập vai, muốn thử cảm giác sung sướng của nhân vật chính thì tôi luôn chợt nhận ra...
Khiến mọi người chú ý... thật đáng sợ... cái cảm giác nhất cử nhất động đều phơi bày hết trước mặt mọi người... thật sự rất đáng sợ! Mới chỉ tưởng tượng một lúc, mà tim đã muốn nổ tung rồi.
Hậu cung Tu La Tràng* gì chứ... tuyệt đối không cần đâu! Quá đáng sợ rồi.
*Tu La Tràng: là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Giải cứu thế giới cũng rất phiền phức, không cứu được thì sẽ bị hàng ngàn người oán trách.
Còn về việc trở thành con gái... nghe người ta nói về chuyện kinh nguyệt, quả thật khá là giày vò con người...
Nếu có quyển tiểu thuyết nào, nhân vật chính chỉ cần sống mà không ai biết đến, nhưng lại có nhiều người đẹp tuyệt thế dính lấy, thì đó chắc chắn là cuộc sống trong mơ của tôi. Tôi nhất định sẽ tìm một toà nhà cao tầng để nhảy xuống, hoặc là trực tiếp đâm vào một chiếc xe tải trông có vẻ như sẽ mở ra một thế giới mới cho tôi, tôi sẽ không từ một thủ đoạn nào để đầu thai vào thế giới hoàn hảo không tưởng đó.
Haiz, chỉ đáng tiếc tất cả đều là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Sau khi mơ mộng hão huyền, thì con người vẫn nên quay về hiện thực.
Bây giờ, tôi đang bị người anh em tốt từ nhỏ đến lớn của tôi cưỡng ép, ấn ngồi bẹp dí ở quán ăn bên đường, bị cậu ta ép uống rượu.
“Ưm- a- !”
Lý Căn Minh uống một hơi cạn cốc bia đang sủi bọt trong tay cậu ta, phát ra một âm thanh sảng khoái.
“Này, cậu thật sự định cứ giữ khư khư cốc nước ép hoa quả từ đầu đến cuối à? Bây giờ chúng ta cũng chẳng phải là trẻ con nữa, thỉnh thoảng uống chút bia rượu cũng không sao đâu! Chẳng ai để ý đâu mà.”
“Đối với cậu mà nói thì đó là đương nhiên, còn tôi 8 tháng nữa mới thành niên cơ, đồ uống có cồn gì gì đó, vẫn nên đợi 8 tháng nữa rồi nói sau đi.”
Đối với lời cậu ấy nói, tôi thật chẳng thèm để ý tới, nâng cốc lên, uống hết một hơi nước hoa quả.
Ừm, chua chua ngọt ngọt, tôi không ghét.
“Vì vậy mới nói cậu là một tên bướng bỉnh, cũng thi xong đại học rồi! Bây giờ chúng ta đã là người lớn rồi! Cũng phải thử một chút cuộc sống của người lớn chứ... A, xin lỗi.”
Căn Minh tức giận dùng lực đập xuống bàn, thu hút ánh nhìn lạnh nhạt của những anh chàng vạm vỡ bàn bên cạnh, bị dọa đến nỗi cậu ấy mau chóng cúi đầu xin lỗi.
Tôi cười trên nỗi đau của người khác nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu ấy, cầm một que xiên nướng ở bàn lên, nướng một xiên thịt cừu hoàn hảo.
Lấy trò cười của tên nhóc này làm thức ăn đi.
Trong phút chốc răng tôi chạm vào miếng thịt, ẩn sâu trong miếng thịt cừu đó, là nước thịt thơm nức đậm đà trào ra, không ngừng nghỉ càn quét vị giác của tôi.
Xiên nướng của cửa hàng này được đấy, không hổ là cửa hàng không nổi mà tên nhóc Căn Minh ra sức đề cử, tay nghề của ông chủ giỏi lắm.
Tôi nhìn về phía bàn nướng, một cô gái nhìn có vẻ không lớn hơn tôi mấy đang rất bận rộn.
Còn suy xét về vệ sinh, cô ấy đeo khẩu trang, tôi không nhìn rõ ngoại hình của cô ấy, nhưng chỉ với đôi lông mày thanh tú, cùng với dáng người hoàn hảo, không khó để nhìn ra đó là một cô gái có ngoại hình xuất sắc.
Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Trong lòng tôi đã đánh giá rất cao cô gái với kỹ năng nướng tỉ mỉ đó.
Sau này có thể đưa Thanh Nguyệt đến ăn thử...
Không, nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ dùng cái kiểu “Sao anh trai có thể ăn những món ăn không rõ nguồn gốc chứ? Vẫn nên để em tận tay nấu ăn thì sẽ ngon hơn đấy!”, để phản đối tôi.
Hay là thôi đi.
Phải một lát sau Lý Căn Minh mới bước ra khỏi bóng đen tâm lý bị "dọa sợ", vui vẻ chạy nhảy trở lại, nhưng tiếng của cậu ấy so với lúc trước, đã nhỏ hơn rất nhiều.
"Nói đi nói lại, thì thi đại học cũng kết thúc rồi."
"Đúng nhỉ, kết thúc rồi, cứ như một giấc mơ vậy."
"Này, làm gì mà cứ ngẩng mặt nhìn trời thế, tỏ vẻ trầm tư làm gì? Rõ ràng cậu nhỏ hơn tôi một tuổi, đừng có bày ra cái vẻ nhìn thấu hồng trần trước mặt tôi như thế. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì không phải hôm nay cậu tỏ tình với hoa khôi lạnh lùng vô danh nào đó à?"
"Khụ! Khụ! Bạn học Lý Căn Minh này, hy vọng cậu học được cách quan sát bầu không khí, đừng có nói những lời khốn nạn chạm vào nỗi đau, trong khi tâm trạng người khác đang dạt dào cảm xúc."
Bị vạch trần ngay tại chỗ tôi bỗng ho khan hai tiếng, không còn tâm trạng để ý đến Căn Minh nữa.
Tên tội phạm kia vừa cười hihi vừa rót cho tôi một cốc bia đầy, bọt bia trăng trắng tràn ra vành cốc, chảy xuống mặt bàn:
"Chuyện này có gì đáng để kiêng kị chứ, dù sao thì chắc chắn cậu bị người ta từ chối thẳng thừng chứ gì."
"... Bất kể chuyện gì cũng đều có lỡ như, lời không thể tuyệt tình mà nói thế được..."
"Sao? Mắt cô ấy mù, đồng ý cậu rồi à?"
"... Không có."
"Vậy không phải xong rồi sao. Ôi giời, tôi bảo này, cậu cũng đừng đau lòng quá, Giang Tư Điềm đó là người mà chúng ta có thể theo đuổi nổi sao? Người ta đã từ chối biết bao anh chàng đẹp trai chất lượng cao từ trường này qua trường khác, là một mỹ nhân lạnh như băng nổi tiếng với những lời nói đả kích vô tình sát thương cao. Hiện thực chẳng phải là những quyển tiểu thuyết nhảm nhí, người như cô ấy, sao có thể nhìn trúng chúng ta chứ. Đến cả những anh chàng đẹp trai như đại thần cũng bị người ta từ chối, thì sao có thể..."
Nói đến đây, không biết Lý Căn Minh có suy nghĩ gì, đột nhiên đả động đến vẻ ngoài của tôi, ánh mắt giống như nhìn một con chuột bạch đang bị mổ xẻ trong phòng thí nghiệm ấy, khiến toàn thân tôi cảm thấy không thoải mái.
"Sao thế? Đột nhiên phát bệnh à? Hay là, cuối cùng cậu cũng phát hiện bản thân không thích con gái, mà là một tên đàn ông biến thái mười phân vẹn mười, chuyển sang bắt đầu ** tôi rồi?"
"..."
"Tại sao không nói gì thế? Cậu không hài lòng về nhan sắc của tôi sao? Tôi rửa tai để nghe này."
"Cũng không phải, chỉ là bình thường tôi không để ý, lúc này mới đột nhiên phát hiện, tên nhóc nhà cậu thật ra trông cũng được mà, mắt phượng mày ngài, lông mi vừa dài vừa dày, cũng ưa nhìn đấy, giống như một tên trai bao vậy, chính là cái kiểu có nhìn thế nào cũng không giống sẽ khiến con gái yêu thích ý, haizz, Hạo Vân à, như này đi, nghe anh trai khuyên một câu này."
"... Sao?"
"Cậu trang điểm đi, xong đội một bộ tóc giả dài đến ngang lưng, mặc một bộ váy lộng lẫy dài thướt tha, sau đó đến mấy quán cà phê phục vụ gì gì đó để tiếp khách, tin tôi đi, tuyệt đối sẽ đứng đầu bảng. Nếu vận may tốt, thì còn thu được một chút tiền phục vụ ngoài nữa đấy, kiếm được chút đủ ăn đủ sống cũng chẳng phải vấn đề gì. Sau đó đến lúc cậu phát đạt rồi, tôi sẽ dính lấy cậu đến chết luôn, để cậu nuôi tôi... Cậu làm gì mà phải dùng ánh mắt ấy nhìn tôi hả?"
"Alo, 110 à? Trên đường lớn ở bên này đang có một tên đồng tính luyến ái đang quấy rối tôi. Vâng, ở đường Hạ Lâm đấy ạ, quán thịt nướng sau khi rẽ trái ở ngã tư."
"Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi không nên tùy tiện lôi cậu ra làm trò đùa! Cúp điện thoại đi được không?"
"Không, cậu đã chạm đến chuông cảnh báo trong tôi, đủ để tăng lên một cấp bậc mới rồi, cái tên biến thái hết thuốc chữa nhà cậu. Xin lỗi, cậu có thể chết một lúc đi được không? Một lúc thôi là được rồi."
"Ồ? Đây là hình thức khen thưởng mới dành cho tôi à? Ánh mắt nhìn tôi như nhìn đống rác vậy, hic... Cứ cảm thấy có thứ gì đó đang trào ra ngoài, loại thuộc tính kỳ lạ nào đó sắp thức tỉnh rồi..."
"... Ừm, vâng, các anh mau cử người đến đi, bên tôi đang khẩn cấp lắm rồi."
"Vô cùng xin lỗi mà!!! Tôi sai rồi mà!!!!"
Chương 1: Xin lỗi, cậu có thể chết một lúc được không?
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị