“Độc tính cổ âm dương hợp hoan này vô cùng mạnh, căn bản không có thuốc chữa, một khi độc cổ phát tác, kẻ trúng cổ chỉ có nước thất khiếu đổ máu nổ tan xác mà chết. Có điều độc này tuy mạnh thì rất mạnh, nhưng chỉ cần trước khi phát tác, kẻ trúng cổ tìm được người có thể chất trái ngược với mình rồi hợp tu là có thể giải trừ độc tính, cơ mà... Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là thể chất thuần dương nhỉ?”
“Chậc chậc chậc, thể chất thuần dương, nghĩa là phải tìm người có thể chất thuần âm cùng tu luyện, tiếc thay trên đời này bói đâu ra gã nào có thể chất thuần âm, ngươi tự cầu phúc đi thôi, đây là cái giá ngươi phải trả vì làm bẩn làn váy của sư tỷ ta.”
Giọng nói châm biếm kia vẫn vờn quanh tai, đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Tịch Hòa hơi hơi rung động, lúc lâu sau mới đột nhiên bừng tỉnh.
Chân trời hửng sáng, đống lửa trước mặt đã sớm tắt, hạt dẻ vùi nướng bên trong hình như vẫn còn ấm, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Tiêu Tịch Hòa bần thần nhìn hạt dẻ hồi lâu, nhịp tim dần bình tĩnh trở lại.
...Chỉ là mơ thôi.
Nàng thở phào một hơi, ngay sau đó lại bắt đầu buồn phiền...
Tuy hết thảy vừa rồi là mơ, nhưng cũng là người thật việc thật đã xảy ra, kẻ vừa nói với nàng những lời kia, là một kẻ điên mến mộ nữ chính trong tiểu thuyết tu tiên 《Tiên Tôn quyết chiến Ma Tôn trên đỉnh Côn Luân》, đồng thời cũng là kẻ đã hạ cổ nàng.
Mười ngày trước, nàng xuyên vào bộ tiểu thuyết này, trở thành một nhân vật quần chúng không tên không tuổi của Hợp Hoan Tông.
Tuy chỉ là nhân vật quần chúng, cũng chẳng có thiên phú tu tiên gì, nhưng ít nhất chân tay lành lặn, có thể chạy có thể nhảy, so sánh với một người thực vật ở thế giới hiện thực thì quả thật tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa nhân vật quần chúng này không chỉ trùng họ trùng tên với nàng, ngay cả khuôn mặt trông cũng rất giống nhau, cho nên ngay từ đầu nàng đã không cần phải thích ứng, mỗi tội... nàng lại là một viên đá lót đường.
ḱyhuyen.Com. Trong nguyên tác, nhân vật của nàng không cẩn thận làm bẩn váy nữ chính, bị một kẻ điên mến mộ nữ chính ghi hận, trực tiếp hạ cổ âm dương hợp hoan trên người nàng. Bởi vì không tìm thấy người có thể chất thuần âm để cùng tu luyện, một tháng sau độc cổ phát tác, thất khiếu đổ máu mà chết.
Xui cái là khi nàng xuyên tới thì đã bị hạ cổ mất rồi, từ lúc trúng độc đến giờ đã qua mười ngày, dựa theo cốt truyện, hai mươi ngày sau nàng sẽ chết vì độc phát tác.
Vừa có được cuộc đời mới liền gặp phải thảm cảnh là chỉ còn sống được ba mươi ngày, Tiêu Tịch Hòa suýt thì điên rồi, đặc biệt là khi nghĩ đến thảm trạng viết trong nguyên tác, càng hận không thể lập tức quay trở lại thế giới thực. Nàng vốn đang chuẩn bị nằm dài chờ chết thì bỗng nhiên nhớ ra, đàn ông mang thể chất thuần âm tuy rằng thế gian hiếm có, nhưng không phải hoàn toàn không có, chẳng hạn như trong nguyên tác cũng có một vị như vậy…
Trùm phản diện của 《Tiên Tôn quyết chiến Ma Tôn trên đỉnh Côn Luân》 - Ma Tôn Tạ Trích Tinh.
Trong nguyên tác, tính tình Tạ Trích Tinh xảo quyệt tùy hứng, kẻ nào trái ý hắn dù một chút đều chỉ có đường chết, không vui một cái là quậy Tu tiên giới loạn đến mức mưa máu gió tanh. Người thì thế, nhưng mà vì ngày thường vừa mạnh mẽ vừa tuấn tú, cho nên ở Tu tiên giới vẫn có một lượng lớn người hâm mộ, mà nữ chính nguyên tác chính là một trong số đó.
“Thành phần sáng nắng chiều mưa giết người phóng hỏa nguy hiểm như vậy, thích điểm gì không biết.” Tiêu Tịch Hòa lẩm bẩm một câu, ngay sau đó buồn rầu buông tiếng thở dài.
Nếu là bình thường gặp phải thành phần nguy hiểm thế này, chắc chắn nàng xách váy chạy tám hướng trốn còn không kịp, nhưng giờ đây vì mạng sống, nàng lại phải chủ động đi tìm hắn.
Đúng vậy, nàng quyết định đi tìm Tạ Trích Tinh, người có thể chất thuần âm duy nhất mà nàng biết hiện tại.
Tuy rằng dựa theo thiết lập nhân vật của Tạ Trích Tinh, nàng làm như vậy không khác gì tự tìm đường chết, nhưng không nỗ lực một phen thì chính nàng lại cảm thấy không cam lòng, hơn nữa, nàng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Tạ Trích Tinh thích ăn ngon, thích đến mức cuồng, chúng tiên môn sở dĩ có thể thành công phong ấn hắn cũng nhờ vào việc hạ linh dược suy yếu tu vi vào thức ăn của hắn, mà nàng thì lại là truyền nhân đời thứ năm của ẩm thực nhà họ Tiêu, nàng tự thấy tay nghề của mình coi như không tồi, món truyền thống, món tây, đồ ngọt đều biết làm ít nhiều.
Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm sống tại đây mười ngày của nàng, mỹ thực trong thế giới này chẳng khác gì hoang mạc, Tạ Trích Tinh tuy rằng thích ăn, nhưng đoán chừng cũng chưa từng ăn được món gì ra hồn, nếu nàng có thể chinh phục dạ dày của hắn, biết đâu sẽ đột phá được đường sống thì sao.
"Dù thế nào cũng còn hơn không làm gì cả, cược một phen đi!” Tiêu Tịch Hòa thở dài một hơi, cất hạt dẻ còn thừa vào trong túi rồi tiếp tục lên đường.
Nàng rời đi không lâu, một con sóc con cảnh giác đến gần đống tàn lửa, cầm một hạt dẻ còn sót lại lên cắn thử miếng, sau đó lập tức cuống cuồng ăn sạch sành sanh, ngay cả vỏ cũng không chừa.
Tiêu Tịch Hòa đi cả buổi sáng, rốt cuộc tới được chân núi Côn Luân.
ḱyhuyen.Com. Côn Luân, một trong tam đại linh sơn trong truyền thuyết Tu tiên giới.
Trên đỉnh núi kia là Côn Luân Phái nơi tất cả tu tiên giả hướng tới, mà Tạ Trích Tinh nàng muốn tìm thì bị trấn áp trong Bối Âm Cốc phía sau đỉnh núi.
Tiêu Tịch Hòa thở nhẹ một hơi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn.
Lần này trước khi chạy trốn nàng đã trộm không ít đồ tốt từ Hợp Hoan Tông, túi Càn Khôn có thể chứa ba tòa nhà lớn này chính là một trong số đó, bên trong ngoài một số pháp khí trộm được còn có các loại ‘vật tư cần thiết’ mà nàng mua dọc đường, một cái túi nhỏ nhưng lại chứa đựng toàn bộ gia sản của nàng.
Tiêu Tịch Hòa tìm kiếm một hồi, tìm ra lọ thuốc dịch dung đặc chế của Hợp Hoan Tông. Sau khi uống vào chỉ cần tập trung tinh thần là có thể biến đổi thành bất kì dung mạo nào, không dùng thuốc giải thì có thể duy trì ít nhất năm năm, trong lúc đó kể cả có là tu giả bậc Đại Thừa cũng không cách nào nhìn ra được sơ hở.
Đệ tử Hợp Hoan Tông vì thăng cấp tu vi, luôn phải quyến rũ rồi hợp tu với đủ loại tu sĩ, để có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, sẽ thường xuyên dùng loại thuốc này biến thành dáng vẻ mà đối phương thích... Vậy thì vấn đề ở đây, là Tạ Trích Tinh thích dạng gì?
Tiêu Tịch Hòa nhớ lại cốt truyện một phen, phát hiện ra hình như hắn chẳng quá thích kiểu dáng gì cả, nói thích thì chỉ có duy nhất một loài yêu thú tên là thỏ xanh*, cũng vẫn bởi vì thịt loài này ngon mà thôi.
(*苍兔 - thương thỏ)
Nàng đâu thể biến thành con thỏ được đúng không? Khóe miệng Tiêu Tịch Hòa co rút, ngẫm lại mình cũng đâu có định dựa vào nhan sắc để thuyết phục hắn, cho nên cứ đơn giản tùy tiện sửa lại ngũ quan sao cho khác với mặt thật là được rồi.
ḱyhuyen.Com. Thay đổi mặt xong, nàng lại lấy ra một cái áo choàng tàng hình, ăn mặc chỉnh tề rồi mới dọc theo đường mòn lên núi.
Trước khi tới Côn Luân nàng đã tìm hiểu kỹ, cho nên có thể dễ dàng băng qua các con đường nhỏ, tránh được đệ tử Côn Luân đi tuần, chạy đến Bối Âm Cốc phía sau núi.
Căn cứ vào cốt truyện, bốn phía Bối Âm Cốc bị che kín bởi kết giới và trận pháp, phía trên còn có một tầng phong ấn rất lớn do các đại tiên môn bỏ công bỏ sức chế tạo, vì có quá nhiều tầng phòng vệ, cho nên bất kỳ kẻ nào tu vi cao thấp ra sao, tiến vào Bối Âm Cốc một bước thôi cũng sẽ mất hoàn toàn công lực mà biến thành người thường.
Nhưng tu Hợp Hoan Đạo lại là ngoại lệ.
Có điều tu vi của Tiêu Tịch Hòa cực thấp, có hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên nàng không thèm để ý cái này. Bởi vì tầng phòng vệ trong cốc cũng đã đủ mạnh, cho nên ngoài cốc chỉ có vài đệ tử bình thường của Côn Luân trông coi, vừa khéo cho Tiêu Tịch Hòa, nàng quấn chặt áo choàng tàng hình, nín thở lọt qua đám đệ tử Côn Luân, cuối cùng bước được vào trong cốc.
Một làn gió lạnh lẽo kỳ quái thổi đến, thổi rơi cả mũ áo choàng, Tiêu Tịch Hòa vội vàng đội lại, còn chột dạ liếc ra đằng sau một cái.
May quá, mấy đệ tử kia không chú ý tới.
Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, một bên tim đập như trống trận, một bên cẩn thận tiến lên phía trước.
Bối Âm Cốc cây cối rợp trời, che luôn cả mặt trời, quanh năm không có nắng ấm, khắp nơi bốc lên hơi ẩm mốc meo, Tiêu Tịch Hòa giẫm lên lớp lá rụng ẩm thấp, ướt đẫm cả giày. Nàng run rẩy đi tới, càng đi sâu càng căng thẳng, rất nhiều lần muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nghĩ đến mục đích mình đến đây lại nhịn xuống.
ḱyhuyen.Com. Bối Âm Cốc quá lớn, nàng đi hồi lâu mới chỉ qua một mảnh rừng nhỏ, đúng vào lúc tự hỏi làm sao để tìm được Tạ Trích Tinh, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng chế giễu…
“Cứ nói tu vi Ma Tôn rất cao, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, không thì sao lại bị nhốt ở cái chỗ không thấy ánh sáng này tận ba mươi năm.”
“Mà nào chỉ có tu vi không ra gì, ngoại hình cũng chẳng tuấn tú như lời đồn, ta thấy còn không bằng một phần mười của đại sư huynh.”
“Quả thực trông cũng bình thường thật.”
...Nơi này còn có những người khác? Tiêu Tịch Hòa kinh ngạc giây lát, ngay sau đó nhớ tới trong nguyên tác hình như từng viết qua một hai câu, Côn Luân Phái có vài đệ tử ỷ vào việc Bối Âm Cốc hạn chế tu vi của Tạ Trích Tinh, thi thoảng rảnh rỗi lại tụ tập khịa hắn vài câu.
Trước kia lúc Tiêu Tịch Hòa đọc tiểu thuyết đến đoạn này không khỏi thắc mắc, rõ ràng Tạ Trích Tinh bị giam giữ ở Bối Âm Cốc vẫn khiến mọi người kiêng kị, sao mấy đệ tử đó lại dám động một chút là tới tìm kích thích vậy? Hơn nữa Tạ Trích Tinh còn không tức giận, dáng vẻ kiểu các ngươi muốn nói sao cũng được, điều này khiến mấy đệ tử đó càng ngày càng làm càn, cơ mà làm càn đến mấy cũng chỉ giới hạn trong phạm vi nói mồm, cũng không dám làm chuyện gì khác.
Tiêu Tịch Hòa ghìm xuống nghi hoặc trong lòng, lẹ làng di chuyển về phía trước, nấp sau một thân cây cổ thụ, quả nhiên nhìn thấy hai đệ tử Côn Luân, mà đối diện bọn họ chính là Tạ Trích Tinh mặc cẩm bào đen tuyền.
Vừa nhìn thấy dung mạo Tạ Trích Tinh, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tịch Hòa chính là hai tên kia có bị mù không vậy? Nhìn kiểu gì mà lại thấy Tạ Trích Tinh 'cũng bình thường thôi'? Trông thế kia thì bình thường chỗ nào?! Mà phản ứng thứ hai thì lại là——
Đậu má, sớm biết thế này thì vừa rồi dịch dung xinh đẹp hơn một chút có phải tốt không!
Hai đệ tử Côn Luân còn đang lải nhải không ngừng, Tạ Trích Tinh lười biếng dựa vào thân cây, tùy ý nghịch một chiếc lá cây, lại đột nhiên ngước mắt nhìn về phía nàng.
Mắt phượng lộ ra vài phần sắc bén cùng ngang ngược, Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức tim ngừng đập mất một nhịp, mãi cho đến khi hắn lại tùy ý dời đi tầm mắt, tiếp tục ngắm nghía lá cây trong tay, nàng mới biết hắn không phát hiện ra mình.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ bình tĩnh lại, bình tĩnh xong hai tên kia vẫn còn léo nhéo, làm nàng sốt hết cả ruột.
Đùa hoài, nàng còn phải nhờ Ma Tôn hỗ trợ nữa, vạn nhất hắn bị chọc đến mức tâm tình không tốt, xác suất thành công của nàng chẳng phải càng nhỏ sao?
Nghĩ như vậy, nàng lặng lẽ nhặt lên cục đá ném một phát.
“Ai?!” Người bị ném trúng vừa kinh ngạc vừa giận dữ quay đầu.
Bối Âm Cốc im ắng, cây cổ thụ san sát.
Người bị ném trúng ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy rờn rợn.
“Đại sư huynh, sao vậy?” Người bên cạnh vội hỏi.
“Không, không có gì...” Đại sư huynh quay lại, Tiêu Tịch Hòa lại ném hắn phát nữa.
Đại sư huynh đột nhiên quay đầu, phía sau vẫn chẳng có gì cả, hắn yên lặng nuốt nước miếng, đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng. Người bên cạnh thấy hắn khác thường cũng đâm ra bồn chồn theo: “Rốt cuộc là, là sao vậy?”
“Hoảng cái gì!” Đại sư huynh hùng hổ nhìn về phía Tạ Trích Tinh, “Có phải ngươi làm hay không?”
Tạ Trích Tinh cười nhạt một tiếng, vò nát lá cây trong tay, diệp lục dây ra những ngón tay thon dài của hắn, nhưng lại khiến ba người còn lại bất chợt rùng mình, tựa như thứ bị vò nát không phải lá mà chính là đầu bọn họ.
“Đại sư huynh... Chúng ta về thôi, kẻ này quái dị quá.” Có người nhịn không được nửa đường rút lui.
Đại sư huynh miệng cọp gan thỏ cười lạnh một tiếng, bỏ lại câu “Về sau lại tìm ngươi tính sổ” liền xoay người bỏ đi, người bên cạnh thấy thế nhanh chân đuổi theo, hai người tận lực giữ hình tượng, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết.
Tiêu Tịch Hòa cong khóe môi nhìn bóng dáng hốt hoảng của hai người, đang lúc đắc ý, bên tai truyền đến thanh âm lười biếng: “Vẫn còn trốn?”
“Á!” Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức giật nảy mình ngã ngồi trên mặt đất, mũ trên đầu lại rớt, hoảng sợ nhìn Tạ Trích Tinh không một tiếng động xuất hiện bên người.
Tạ Trích Tinh cười nhạt một tiếng, mắt phượng lộ ra khinh thường nhàn nhạt: “Lá gan nhỏ như vậy, còn dám một mình xông vào Bối Âm Cốc?”
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ nuốt nước miếng, muốn hỏi hắn làm thế nào phát hiện ra nàng, nhưng nghĩ lại vừa nãy mình ném đá người khác ở ngay đối diện Tạ Trích Tinh, có lẽ hắn đã phát hiện từ lúc ấy rồi.
Nàng kéo khóe môi, miễn cưỡng mỉm cười: “Kính chào Ma, Ma Tôn.”
Tạ Trích Tinh nhướng mày: “Tới trả thù?”
“...Không phải!” Tiêu Tịch Hòa vội xua tay.
Tạ Trích Tinh nheo mắt, không nói gì thêm, nhưng khí thế áp đảo quanh thân lại tựa như ngưng kết thành thực chất.
Tiêu Tịch Hòa lại lặng lẽ nuốt nước miếng, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, hắn đột nhiên cúi người tới gần.
Thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời kia phóng đại vô hạn trước mắt, trái tim Tiêu Tịch Hòa đập thùng thùng như muốn nhảy ra ngoài, đại não trống rỗng trong khoảnh khắc, ngàn vạn bong bóng nở rộ trong đầu nàng——
Không phải chứ không phải chứ, hắn thế này là muốn hôn nàng sao? Nàng còn chưa làm cái gì hết hắn đã vừa ý nàng sao? Nhưng nguyên tác không phải viết hắn không gần nữ sắc sao? Hay là bị nhốt ba mươi năm nên nghẹn điên rồi...
“Mùi gì đó?” Hắn hỏi.
Tiêu Tịch Hòa sửng sốt một chút: “Hả?”
“Giống hạt dẻ.” Đáy mắt Tạ Trích Tinh lần đầu tiên xuất hiện thứ cảm xúc tên là nghiêm túc.
Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt, móc từ túi ra một ít hạt dẻ nướng: “Quả thực là hạt dẻ.”
Tạ Trích Tinh nhận lấy, ngón tay thon dài hơi dùng chút lực phá vỡ vỏ hạt dẻ.
Nếm thử một hạt xong, hắn như suy tư gì đó: “Dễ bóc, lại ngon hơn hạt dẻ nướng bình thường.”
“Lăn qua một lớp dầu và đường rồi mới rang trực tiếp trên lửa, cho nên vừa thơm vừa bùi hơn nhiều.” Tiêu Tịch Hòa nói, lấy ra nửa củ khoai nướng còn dư, “Món này ăn nguội cũng ngon lắm.”
Tạ Trích Tinh lại nhận lấy rồi nếm thử, cuối cùng cũng nhìn nàng nhiều hơn một cái liếc mắt.
Quả nhiên ở trong cái thế giới khan hiếm mỹ thực này, hắn chưa từng ăn qua món ngon nào thật! Tiêu Tịch Hòa được cổ vũ còn muốn lấy ra món gì nữa, cơ mà không đợi nàng hành động, Tạ Trích Tinh đã cắt ngang nàng: “Nói đi, vì sao đến đây?”
Bị hắn hỏi, khí thế vừa lên của Tiêu Tịch Hòa hơi tan rã, ngắn gọn súc tích mở miệng: “Muốn nhờ ngài giúp chút chuyện gấp nho nhỏ.”
“Ta không ra ngoài được.” Đuôi mắt Tạ Trích Tinh hơi động.
Tiêu Tịch Hòa vội nói: “Không cần rời Bối Âm Cốc cũng có thể giúp ạ.”
“Ừm?” Tạ Trích Tinh ngắm nghía vỏ hạt dẻ trong tay.
Tiêu Tịch Hòa lấy lòng nhìn hắn: “Thì là... muốn nhờ ngài song tu với ta vài lần.”
Tạ Trích Tinh đang nghịch vỏ hạt dẻ nghe vậy dừng tay lại, tâm bình khí hòa nhìn về phía nàng: “Ngươi nói gì?”
Tiêu Tịch Hòa bị hắn nhìn đến mức suýt nữa quay đầu chạy tóe khói, nhưng lại nghĩ mình mà bỏ đi bây giờ thì hai mươi ngày sau chỉ có nước ngoẻo hẳn, vì thế gian nan từ bỏ ý định chạy trốn: “Ta, ta trúng cổ âm dương hợp hoan, lại là thể chất thuần dương, phải cùng người có thể chất thuần âm song tu mới có thể sống sót, nên nếu có thể thì...”
Nói chưa dứt lời, vỏ hạt dẻ trong tay Tạ Trích Tinh biến thành bột mịn.
“Ngươi nói gì?” Khóe môi Tạ Trích Tinh khẽ nhếch, càng tâm bình khí hòa hơn.
Tiêu Tịch Hòa: “...”
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ma Tôn: Ăn một viên hạt dẻ của ngươi, là phải lấy thân báo đáp đúng không?