Trên sông Đổ Hà cảnh nội huyện Trúc Sơn, dọc theo nhánh sông chật hẹp, một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang chậm rãi đi về phía trước.
Phong cảnh shung quanh sơn thủy tú lệ, rất hợp lòng người, ở thời điểm nhiệt độ cả nước cao như giữa hè, nhiệt độ nơi này vẫn thoải mái dễ chịu khoảng hơn hai mươi độ, khiến cho Dịch Thư Nguyên đứng ở đầu thuyền không khỏi thầm than trong lòng, khó trách thế ngoại đào nguyên trong tác phẩm《 đào hoa nguyên ký》lại được bắt nguồn từ nơi này.
Rất nhiều người cho rằng Thường Đức đồng đẳng với Vũ Lăng cổ đại, nhưng kỳ thật trong thời kỳ Tấn Thái Nguyên, trên bản đồ Trung Quốc, địa phương gọi là Vũ Lăng chỉ có huyện Trúc Sơn bây giờ, lúc ấy gọi là huyện Vũ Lăng, thuộc về quận Thượng Dong, con sông Đổ Hà mà chiếc thuyền nhỏ đang đi về phía trước hiện giờ chính là sông Vũ Lăng lúc đó, cũng là nơi Dịch Thư Nguyên bao năm vẫn luôn nghĩ đến.
Ở giữa phong cảnh sơn thủy này, cảm giác nghiện sách của Dịch Thư Nguyên lại được khơi lên, bên trong nội tâm giống như tưởng tượng thấy một cảnh tượng nào đó, hắng họng đổi giọng, lấy cảm xúc trong lòng mở miệng.
"Trong Tấn Thái Nguyên, người Võ Lăng lấy bắt cá làm nghiệp, men theo khe suối, quên đường xa gần. Chợt gặp rừng hoa đào, giáp bờ mấy trăm bước, không có tạp cây, cỏ thơm tươi đẹp, hoa nở rực rỡ. . ."
Dịch Thư Nguyên tựa như đắm chìm trong ý cảnh của《đào nguyên hoa ký》, giọng nói trong sáng mà hữu lực.
Trong đầu Dịch Thư Nguyên dường như khắc ra hình ảnh trong thời kỳ Tấn Thái Nguyên, một người ngư dân chèo thuyền du ngoạn trên nước, ung dung đi về phía trước, tiếng phổ thông nhất giáp tiêu chuẩn càng khuyếch đại thêm cảm xúc cùng với ý cảnh trong tưởng tượng của hắn, ngón tay ung dung chỉ về phía bên cạnh bờ, tựa như chỗ đó hóa ra từng gốc cây đào. . .
Ông bác đang chèo thuyền ở đuôi thuyền nghe thấy cũng có chút nhập thần, thậm chí theo bản năng nhìn theo phía ngón tay Dịch Thư Nguyên chỉ tới, đương nhiên là không thấy cây đào gì rồi.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đang dâng trào cảm xúc, ông bác chèo thuyền cho là hắn đọc xong rồi, nhịn không được liền đáp lời.
кyhuyen. "Tiểu tử, rất lợi hại nha, giọng nói rất xuôi tai, làm công việc gì đó?"
Dịch Thư Nguyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía sau, chỉ lên chiếc Cameras vận động gắn theo trên đầu.
"Bác à, ta kiếm cơm ăn trên mạng, ngươi cứ coi ta thành một người kể chuyện là được rồi."
Ông bác chèo thuyền bừng tỉnh đại ngộ.
"À à! Ngươi chính là…Chính là mấy người nổi tiếng trên mạng gì đó à?"
Nghe nói như thế, Dịch Thư Nguyên tự giễu cười cười.
Người kể chuyện kết hợp cùng chút kỹ thuật miệng, diễn dịch ra tất cả những nội dung đặc sắc trong sách, từ thời cổ đến nay, đa số mọi người kể chuyện nghệ thuật đều có tạo nghệ bất phàm ở đạo này, cho đến ngày nay không nói hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng cũng thực sự khó tìm thấy tung tích.
Mà chí hướng của Dịch Thư Nguyên lại ngay ở chỗ này, hắn cho là mình có thiên phú dị bẩm, nhất định có thể có chỗ thành tựu, sau khi làm công vài năm dứt khoát từ chức, lấy mộng tưởng làm bản gốc dấn thân vào ngành sản xuất truyền thông mới.
Nhưng không phải cứ cố gắng nhất định sẽ thành công, các loại âm thanh AI xuất hiện đã đánh bay tin tưởng của Dịch Thư Nguyên, bây giờ sau khi đi khắp cả nước tới nơi này, cũng không sai biệt lắm nên bước ra từ trong mộng tưởng, đi đến cuộc sống thực tế rồi.
"Bác à, ta chỉ là tùy tiện vui đùa một chút mà thôi, không liên quan gì tới mấy người nổi tiếng trên mạng đâu, nếu ngài thấy nghe êm tai vậy ta liền nói tiếp, phía sau vẫn còn có nữa!"
Nói đến cũng châm chọc, Dịch Thư Nguyên cảm thấy lúc danh tiếng của hắn nổi nhất chính là lúc hắn đang học đại học.
Nhưng mà cũng không phải là danh tiếng tốt gì, mà là bị thông báo phê phán trước toàn trường, lần kia cả ký túc xá của Dịch Thư Nguyên uống rượu say, bị hắn lôi kéo tới bức tường trắng ngoài Đồ Thư Quán trường học viết một bài từ bắt mắt, từ đó ngoại hiệu "Tiên nhân, thần côn" của Dịch Thư Nguyên liền truyền khắp toàn trường, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng gọi theo.
"Tốt tốt!"
Giọng nói của ông bác chèo thuyền đã cắt đứt hồi ức tạm thời của Dịch Thư Nguyên, hắn chỉnh đốn tâm tình, hít một hơi sâu, lần nữa chuẩn bị cảm xúc, quay người nhìn về phía trước, tưởng tượng ra cảnh tượng thần kỳ trong lòng.
кyhuyen. "Ngư nhân rất kỳ lạ, lại đi về phía trước, muốn đi tận rừng. . . Rừng tận thủy nguyên, liền được một núi, núi có tiểu khẩu, giống như. . . Như ~ có ~ ánh sáng. . ."
Giọng của Dịch Thư Nguyên chậm lại, hắn hơi mở to hai mắt, con ngươi không tự chủ được chậm rãi mở lớn ra, trong thoáng chốc hắn giống như thật sự bị ảo giác, nhìn thấy phía trước mình bỗng nhiên có một mảnh ánh sáng mông lung.
"Phanh —— "
Thuyền nhỏ bỗng nhiên đâm phải thứ gì, Dịch Thư Nguyên bất ngờ không đề phòng, không kịp phản ứng, trong tiếng "A" kinh hô của ông bác phía đuôi thuyền, rơi vào trong mặt sông.
"Phốc phốc. . ."
Nháy mắt rơi xuống sông, Dịch Thư Nguyên tựa như nhìn thấy thứ va vào thuyền, cái kia hình như, là một mảng. . . Băng lớn?
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên liền bị vô số nước nhấn xuống, hắn giãy giụa bơi nhưng lại không cách nào trồi lên, thậm chí càng bơi lại càng trầm xuống nhanh hơn, giống như trên người bị buộc khối chì vậy, chìm xuống mảnh nước thâm sâu u ám vô cùng kinh khủng, giống như một cái miệng khổng lồ đang muốn thôn phệ hắn.
"Ô ô ô ặc ặc. . . Ô ô ặc ặc. . ."
Hoảng loạn sợ hãi đến từ hoàn cảnh khiến cho Dịch Thư Nguyên càng khó nín thở, vô số bong bóng tràn ra từ trong miệng hắn.
кyhuyen. Tốc độ chìm xuống của thân thể hắn càng lúc càng nhanh, trong miệng Dịch Thư Nguyên không biết tràn vào bao nhiêu nước, ý thức cũng bắt đầu trở nên không hề rõ ràng, ngoại trừ cảm giác hít thở không thông, nước chung quanh hình như cũng đang trở nên càng dần càng lạnh, sự vùng vẫy của hắn cũng dần trở nên yếu ớt.
‘Thật khó chịu, lạnh quá, chẳng lẽ ta sắp chết rồi sao?'
Bên trong bóng tối dường như xuất hiện từng đạo lưu quang mông lung, trước thời khắc Dịch Thư Nguyên tầm nhìn tán loạn lâm vào hôn mê, từng đoạn từng đoạn hình ảnh ký ức giống như đèn kéo quân đảo qua trong đầu hắn, thậm chí còn sinh ra một chút ảo giác, có bóng người, có thư đồng, có âm thanh, có trường sam và áo giáp, đủ loại hình ảnh mà hắn hoặc quen thuộc hoặc lạ lẫm. . .
Mà hết thảy mọi thứ giống như diễn ra trong đầu lại giống như hiện ra ngay ở trước mắt này, đều giống như sinh mệnh đang rời bỏ Dịch Thư Nguyên mà đi, từ trên người hắn hóa thành một đạo ánh sáng bay đi.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên theo bản năng muốn thò tay chụp lại hết thảy, mà đạo lưu quang kia thật giống như bị hắn chộp vào đầu ngón tay.
Ầm ầm ầm. . .
Lưu quang đong đưa, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, trong lòng Dịch Thư Nguyên phảng phất chấn động kịch liệt, khiến cho hắn có một loại cảm giác sợ hãi sắp bị xé nứt.
Một khắc tâm thần lay động, vô số điểm sánh sáng trong chốc lát nổ tung, lưu quang như sợi tơ đứt đoạn bay cực nhanh.
Ầm ầm ~
кyhuyen. Trùng kích khiến cho nước chảy không ngừng xoay tròn, vô số tinh điểm vụt bay tiêu tán, lưu quang còn sót lại đầu trên ngón tay Dịch Thư Nguyên lóe lên rồi biến mất, cả người hắn cũng bị cuốn theo dòng nước, cảnh tượng càng lúc càng mơ hồ.
"Đông. . ."
Đầu Dịch Thư Nguyên giống như đập vào cái gì, cả người đột nhiên từ trong hôn mê tỉnh táo lại, hoảng hốt hỗn loạn vùng vẫy, lập tức vui mừng phát hiện, cái loại ràng buộc không ngừng cuốn hắn đi đã không còn nữa!
Lúc này hắn đâu còn tâm tình lo lắng những cái khác, Dịch Thư Nguyên chỉ dám nhìn thoáng qua mặt nước ngăm đen phía dưới, sau đó liền ra sức bơi lên trên mặt nước, đau khổ mãnh liệt do hít thở không thông khiến cho bộ dáng của hắn có chút điên cuồng.
"Phanh ~"
Đầu Dịch Thư Nguyên đập phải cái gì, sau một trận tiếng "Rào rào" trong nước, thân thể của hắn từ một cái gì đó tách ra hai nửa chui ra khỏi mặt nước.
"Phù. . . phù, phù, khục khục. . . Cứu, cứu mạng. . ."
Dịch Thư Nguyên vừa hô vừa quơ lung tung, trong lúc hỗn loạn mới biết được bên cạnh mình lại là từng mảng băng nổi, chỉ là lắc lư đến lợi hại, căn bản không nằm sấp được.
Băng? Tại sao có thể có băng? Nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn phát hiện bờ bên cạnh không xa, lại ra sức đạp nước bơi qua, chỉ là hiện giờ thể lực của hắn đã không chống đỡ nổi tứ chi cứng ngắc nữa, miễn cưỡng nằm sấp bên cạnh bờ, nhưng căn bản không còn khí lực đi lên, chỉ có thể dùng miệng run rẩy bởi lạnh không ngừng kêu cứu.
"Ôi, ôi. . . . . Có, có ai không, cứu mạng —— "
Nhưng lọt vào trong tầm mắt là cánh rừng xen lẫn tuyết đọng, ánh nắng chiều chiếu sáng lòng sông, giống như khu rừng hoang sơn không có người ở, khiến cho tâm của Dịch Thư Nguyên còn lạnh hơn cả nước đá.
Nhưng nơi đây thật ra thật sự có người.
Bên cạnh bờ cách đó không xa, phía sau mấy cây đại thụ có một đám người đang trốn, một người trong đó thấy tình cảnh trong sông, do dự một chút đang muốn đi ra ngoài, lại bị người bên cạnh dùng giữ chặt.
"Để cho hắn đạp nước thêm một hồi, đạp nước càng lợi hại càng tốt, súc sinh kia ưa thích đồ sống."
Vì vậy, một đám người lại lẳng lặng đợi một hồi, nhìn Dịch Thư Nguyên bên đó tuyệt vọng vùng vẫy, mắt thấy động tĩnh của hắn càng ngày càng nhỏ, người vừa mới nói chuyện cũng không nén được tức giận.
"Đại ca, xem ra hôm nay sẽ không tới."
Trong lúc nói lời này, người đại ca kia liền nhìn qua gật đầu, lập tức tiến đến về phía bờ sông, sau vài bước đã đến bên cạnh bờ, trong ánh mắt vui mừng của Dịch Thư Nguyên, thò tay bắt được cánh tay của hắn.
"Ào ào ào~ "
Chỉ nhấc một cái, Dịch Thư Nguyên ngâm trong nước lạnh đã bị người ta xách ra khỏi mặt nước. . .
"Cảm, cảm ơn. . ."
Dịch Thư Nguyên bị đông lạnh đến cơ hồ không nói ra lời, mà người cứu được Dịch Thư Nguyên người lại toét miệng ra cười, quay đầu cười nói đối với mọi người sau lưng.
"Hắn còn phải cám ơn ta?"
"Ha ha ha ha ha. . ." "A ha ha ha ha. . ."
Bên đó truyền đến một mảnh cười vang.