Chương 1: Ta tới hưởng phúc

Đây là một chiếc gương đồng hình tròn với mặt gương màu bạc, mặt gương phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú nhưng hãy còn non nớt.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất khó để tin một tấm gương đồng lại có thể phản chiếu rõ ràng từng đường nét trên mặt như vậy.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Triệu Hạo phát hiện ra khuôn mặt phản chiếu trên mặt gương không phải là bộ dáng ban đầu của mình...

Bình tĩnh nhìn khuôn mặt thiếu niên cùng lắm chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi với mái tóc búi cao và cột lại bằng đai lụa khảm minh châu trong gương, rốt cuộc Triệu Hạo cũng nhận ra mình xuyên không rồi.

Mãi lâu sau hắn mới rời tầm nhìn khỏi tấm gương đồng và bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh mình, chỉ thấy đây là một căn phòng rộng rãi theo phong cách thời nhà Minh.

Rường cột trên đỉnh đầu chạm trổ tinh xảo, dưới chân trải thảm mềm mại, xung quanh treo đầy tranh chữ thư pháp; đồ cổ bằng ngọc bày kín trên giá; chiếc bàn cạnh tường được phủ khăn gấm Tô Châu, bên trên đặt chậu cây cảnh. Ngoài ra còn có một số tranh thêu, màn trướng tô điểm thêm khiến căn phòng trông vừa quý phái lại vừa phong cách.

Hắn đã biến thành một thiếu niên sống tại thành Nam Kinh thời nhà Minh!

Thiếu niên này trùng tên trùng họ với hắn. Nhưng nếu so với cuộc sống bình thường, thậm chí có phần long đong lận đận kiếp trước của hắn thì cái cậu Triệu Hạo nhỏ sống ở Đại Minh này quả thực quá may mắn.

⒦yhuyen.ⓒom. Ông nội của Triệu Hạo nhỏ là Triệu Lập Bản, người Hưu Ninh Huy Châu, sau khi đỗ tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ mười bảy từng làm tri phủ tại Trường Sa, sau làm quan án sát tỉnh Chiết Giang, hiện đang giữ chức quan tam phẩm, là hữu thị lang bộ Hộ tại Nam Kinh, phụ trách cấp phát muối tại Lưỡng Hà, có thể nói là chức quan béo bở hàng đầu!

Thiếu niên này tuy mất mẹ từ nhỏ nhưng lại được ông nội và cha hết mực yêu thương, từ nhỏ vẫn trải qua cuộc sống sung túc dư dật. Hắn có bốn tỳ nữ hầu hạ, còn có hai bảo mẫu và một vài gã sai vặt, tính ra cũng khoảng mười người, tất cả đều là người hầu hạ riêng, chuyên chăm lo cho mình hắn.

‘Đây quả thực chính là cuộc sống của Giả Bảo Ngọc, quá sa đọa, quá hủ hóa!’ Triệu Hạo giả dối phê phán một tiếng, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà khẽ nhếch lên.

~~

Nói ra thì Triệu Hạo nhỏ cũng là vui quá hóa buồn. Mấy ngày qua không biết sao hắn lại bị cấm túc ở sân sau, chán quá nên mới chơi ‘mò cá mù’ với đám tỳ nữ trong phòng. Mò cá mù cũng chính là chơi bịt mắt bắt dê, tới lượt Triệu Hạo nhỏ bịt mắt bắt người thì lại trượt chân đập đầu vào cột, thế nên mới ngất đi.

Đợi tới khi tỉnh dây thì chủ nhân cơ thể này đã biến thành Triệu Hạo lớn tới từ bốn trăm năm sau rồi.

Tuy Triệu Hạo nói mình không sao nhưng các tỳ nữ vẫn cẩn thận đỡ hắn lên ghế thấp phủ đệm gấm. Sau khi đặt thêm một chiếc gối dựa mềm mại lên ghế họ mới để hắn nửa nằm xuống. 

Tỳ nữ dẫn đầu lấy một chiếc muỗng vàng mảnh khảnh quẹt thuốc mỡ xanh ngọc trong bình sứ, chấm bằng ngón áp út rồi nhẹ nhàng xoa lên vết bầm do Triệu Hạo đập đầu mà ra.

Thuốc mỡ mát lạnh khiến cơn đau như kim châm trên trán hắn biến mất.

Một tỳ nữ khác đứng sau ghế, dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.

Tỳ nữ khác nữa thì bê một tách trà quan diêu tới, một tay dùng khăn thơm đặt dưới hàm Triệu Hạo, một tay cầm thìa đút nước cho hắn.

Ngọt, uống ngon ghê...

Còn có một tỳ nữ cẩn thận lột lớp vỏ nho tím rồi dùng kẹp lấy hạt nho ra, sau đó mới đưa thịt quả vào miệng Triệu Hạo.

Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật...

⒦yhuyen.ⓒom. Sợ bị nhận ra sơ hở nên Triệu Hạo giả bộ quen thói, cứ thế hưởng thụ sự săn sóc quá mức này.

Hắn chưa từng trải nghiệm cuộc sống thần tiên cỡ này nên trong lòng ít nhiều cũng có phần ngại ngùng, nhưng phần lớn vẫn là mừng thầm.

Có thể không thích sao? Quả thực là thích muốn bay luôn ấy!

‘Hơn nữa mình mới mười lăm tuổi thôi, những ngày tươi đẹp còn đang đợi mình kìa! Mình phải hưởng thụ hết phú quý chốn nhân gian mới được!’

Nghĩ tới đây Triệu Hạo lại kích động, hắn phấn khởi siết chặt hai nắm đấm.

Các tỳ nữ giật mình nhìn thiếu gia, cứ cảm thấy sau khi tỉnh lại hắn cứ kỳ quái thế nào ấy.

“Thiếu gia, hay là cứ mời đại phu tới khám xem sao đi, đầu không phải chỗ nói đùa được đâu...”

“Đã bảo ta không sao rồi mà!” Triệu Hạo diễn trò, bắt chước giọng điệu của thiếu niên mười lăm tuổi, còn vỗ ngực nói như để chứng minh: “Ta còn chơi trốn tìm tiếp được đó!”

“Thật ạ?” Các tỳ nữ tỏ vẻ ngờ vực.

⒦yhuyen.ⓒom. “Không tin sao?” Có lẽ do chủ nhân thật sự của cơ thể ảnh hưởng, Triệu Hạo giở tính trẻ con, lấy khăn lụa bịt mắt lại rồi hào hứng nói:

“Một hai ba, mò cá mù! Đếm xong ta sẽ đi bắt!”

“Thiếu gia chơi ăn gian...”

Các tỳ nữ thấy hắn không làm sao nên vội bỏ đồ trên tay xuống, vừa cười vừa nháo nhác trốn khắp nơi.

Thoáng cái Triệu Hạo như về thời thơ ấu, bịt mắt nhào vào chỗ nọ, bổ lên chỗ kia, nhưng cứ vồ trượt hoài, mãi chẳng bắt được mấy tỳ nữ kia.

“Ở đây, ở đây này.”

“Bên kia, bên kia kìa!”

Các tỳ nữ cố ý quấy rối, trong phòng vang đầy tiếng cười đùa vui vẻ.

Mãi rồi Triệu Hạo mới bắt được một người.

⒦yhuyen.ⓒom. Tiếng cười lảnh lót đột nhiên im bặt, chỉ còn mỗi tiếng kêu hưng phấn của Triệu Hạo: “Ha ha ha, bị ta bắt được rồi nhé!”

Bất ngờ lại nghe thấy thị nữ đứng bên cạnh hoảng hốt lên tiếng: “Nhị lão gia...”

Trong phủ Triệu này lão gia tử Triệu Lập Bản được kẻ ăn người ở gọi là lão thái gia. Triệu Lập Bản có hai người con trai, được gọi là đại lão gia và nhị lão gia. Triệu Hạo chính là con trai độc nhất của Nhị lão gia này đây!

Để người cha hờ nhìn thấy cảnh càn quấy thế này còn không bị xử lý bằng gia pháp sao?

Triệu Hạo thầm than trong lòng, vội vàng lột khăn bịt mắt xuống.

Chỉ thấy người bị mình nắm lấy ống tay áo quả nhiên là một người đàn ông trung niên bề ngoài khá giống chính mình nhưng có vẻ ngờ nghệch của con mọt sách điển hình.

Đây chính là phụ thân đời này của hắn, nhị lão gia phủ Triệu, cái vị Triệu Thủ Chính thi tới năm lần vẫn trượt!

Giờ nên quỳ xuống đất nhận lỗi hay nên bình thản quay đi?

Triệu Hạo khá bối rối.

Chưa kịp chọn lựa đã thấy Triệu Thủ Chính ôm lấy hắn, đầu tiên thở ngắn than dài một chập rồi còn bắt đầu nức nở một cách thương tâm.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi xuống, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.

Thấy Triệu Thủ Chính rơi lệ, Triệu Hạo không bận tâm có ngượng ngùng hay không nữa mà lập tức đóng vai một đứa con ngoan.

“Phụ thân đừng nóng, từ sau con không càn quấy nữa đâu.”

“Nuôi mà không dạy đều là lỗi của cha. Cha nếu có giận cũng sẽ giận chính mình, sao lại giận con được?” Triệu Thủ Chính lắc đầu, rồi lại ôm hắn chặt hơn nữa. “Vả lại cha không tức giận mà là đang đau lòng...”

Triệu Hạo bị ôm tới không thở được nhưng lại không dám manh động, hắn đành gượng hỏi: “Đau lòng gì thế ạ?”

“Tiệc tan buồn nhìn mỹ nữ rời đi / Đầu sông Dương Tử trăng phai nửa vành*.” Triệu Thủ Chính buồn bã ngâm đôi câu thơ rồi trầm giọng nói: “Con ơi, về sau sẽ không còn được thấy cảnh tượng vui vẻ thế này nữa rồi.”

(*Trích thơ Bồi Kim Lăng phủ tướng trung đường dạ yến – Vi Trang)

Triệu Hạo ngẩn ra, các tỳ nữ cũng ngẩn ra, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Triệu Thủ Chính buông Triệu Hạo ra, quay đầu nói với đám tỳ nữ vẫn ngỡ ngàng xung quanh: “Các người ra sân đi, huynh trưởng ta có chuyện muốn nói.”

“Vâng...” Các tỳ nữ ngoan ngoãn đáp lời rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai cha con Triệu Hạo và Triệu Thủ Chính.

Triệu Hạo quan sát gương mặt như mất hồn của Triệu Thủ Chính, lờ mờ cảm giác đã xảy ra chuyện lớn liên quan tới vận mệnh của mình.

“Có chuyện gì thế ạ?” Triệu Hạo thấp thỏm hỏi.

“Haizz...”

“Con ơi, có câu ‘huống chi nhân gian phụ tử tình’*, nếu còn có đường cứu vãn thì cha cũng không muốn làm con bận lòng đâu.” Triệu Thủ Chính thở dài, rồi nói với hắn bằng vẻ day dứt:

(*Trích Dật cú – Lý Thanh Chiếu)

“Nhưng thật sự không giấu được nữa rồi, chỉ đành nói thật cho con biết, con nhất định phải bình tĩnh đấy...”

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị