Chương 1: Linh vật trong lồng

Trước mắt tối đen như mực, nhưng Lâm Tiêu biết chắc rằng mình đã mở mắt.
Có vẻ như bị một ai đó đùa ác ý dùng một tấm vải đen che lên, nhưng Lâm Tiêu không quan tâm, muốn vươn tay để mở ra.
Lúc này anh mới kịp phản ứng, xảy ra chuyện rồi.
Tay chân mình đều bị cố định chắc chắn trên giường, không thể tự nhúc nhích được chút nào, hai chân thì dang rộng ra, hơi lạnh phả vào khiến anh cảm thấy khó chịu.
Những lúc như thế này, la hét là một phản ứng bản năng.
“Này, có ai không? Có... ai… không...”
Còn chưa hét hết câu, giọng nói đã dần dần yếu đi. Lúc này Lâm Tiêu càng ngày càng sợ hãi, giọng nói nữ tính lanh lảnh vừa rồi hình như là do chính mình thốt ra?
Không có tâm trạng để thưởng thức cái giọng nói động lòng người đó, Lâm Tiêu bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, cổ tay và cổ chân phát ra một âm thanh “leng keng” của kim loại bị va chạm.
Sức mạnh của toàn bộ cơ thể dường như đã bị giảm đi rất nhiều, và có một cảm giác không đồng bộ rất khó chịu giữa não và cơ thể.
“Làm cái gì vậy!” Giọng nói của cô gái giống như vừa khóc xong, giọng nói rất rõ ràng, nói cho Lâm Tiêu biết rằng sự việc đã phát triển vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.
Tuyến lệ dường như đã phát triển hơn trước rất nhiều, Lâm Tiêu cảm thấy mắt mình như bị ẩm ướt.
“Ây da, làm cho cục cưng bị dọa khóc rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp khẽ quấn quanh cổ khiến Lâm Tiêu run lên.
Ngay lập tức, tấm vải đen trên mắt bị kéo xuống, ánh sáng đột ngột khiến Lâm Tiêu híp mắt, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
“Bạch Vũ Dao! Cô làm gì vậy!” Lâm Tiêu lập tức nhận ra giọng nói của Bạch Vũ Dao, đơn giản là ký ức khắc sâu trong xương.
“Làm gì sao?” Bạch Vũ Dao xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Tiêu với khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Dao, dường như có một khí thế nặng nề đè xuống một cách tàn nhẫn.
“Đương nhiên là muốn làm thịt em rồi.” Bạch Vũ Dao cau mày, “Em cảm thấy rất sợ tình huống hiện tại của chính mình sao?”
“Rốt cuộc cô muốn làm cái quái gì vậy!?” Lâm Tiêu vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Chúng ta đã chia tay rồi! Cô không thể buông tha cho tôi sao!”
“Em nói cái gì vậy chứ?” Bạch Vũ Dao mỉm cười, nhưng bàn tay lại từ từ leo lên cổ Lâm Tiêu, siết chặt từng chút một, cảm giác ngột ngạt dần dâng lên khiến tim Lâm Tiêu đập nhanh hơn.
“Cô! Ưm...” Hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, hai mắt căng phồng hiện lên cảm giác khó chịu, khuôn mặt tươi cười của Bạch Vũ Dao dần dần phóng đại cho đến khi chạm vào chóp mũi.
“Chúng ta chia tay rồi sao? Tôi thật không biết đấy.”
Mãi cho đến khi tầm mắt của Lâm Tiêu trở nên mờ mịt, Bạch Vũ Dao mới buông tay ra, nhìn Lâm Tiêu liên tục ho khan, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
“Vậy, chúng ta chia tay rồi sao?” Bạch Vũ Dao nhéo nhéo cằm Lâm Tiêu, ngay cả ho khan cũng không cho anh ho một cách thuận lợi.
“Khụ khụ... Bạch Vũ Dao! Cho dù cô có hỏi bao nhiêu lần, chia tay chính là chia tay! Tôi sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình!” Lâm Tiêu nhìn Bạch Vũ Dao, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
Vừa rồi Bạch Vũ Dao không hề nhẹ tay một chút nào!
“Ồ?” Bạch Vũ Dao nhướng mày, lấy ra điều khiển từ xa, chậm rãi nâng giường lên, đúng lúc đối mặt với một tấm gương.
“Vậy lát nữa tôi sẽ hỏi lại em sau.” Bạch Vũ Dao để lại nụ hôn nhẹ trên môi Lâm Tiêu, “Trong khoảng thời gian này, sao em không nhìn kỹ lại bản thân mình một chút?”
Bạch Vũ Dao bỏ qua tiếng kêu gào của Lâm Tiêu, đóng cửa phòng lại.
Cho dù Lâm Tiêu mắng hay là chửi, thậm chí mắng chửi vô cùng thậm tệ thì cửa phòng cũng không có mở ra lần nữa, có vẻ như cô ta thật sự đã bỏ mình ở lại đây.
Lâm Tiêu mệt mỏi cả người, cuối cùng nhìn vào tấm gương trước mặt, không khỏi có chút ngạt thở.
Trong gương xuất hiện một cô gái, chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi rủ xuống, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn như tạc, sự mềm mại có thể nhìn thấy bằng mắt thường khiến người ta muốn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Từ trên xương quai xanh thanh tú nhìn lên vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ ửng trên chiếc cổ thon như thiên nga, trên khuôn mặt hoàn mỹ hơi có vệt nước mắt, mái tóc màu bạch kim mượt mà xõa ra sau lưng.
Trông giống như một thiên thần hạ thế, nhưng thiên thần không may mắn này lại rơi vào tay của ác quỷ.
Anh chàng hào hoa phong nhã bỗng chốc biến thành một cô gái yếu đuối, tuy không biết làm thế nào biến thành được như vậy, nhưng nhất định tránh không khỏi liên quan với Bạch Vũ Dao.
“Mình... Đây là mình? Làm sao có thể là mình được!” Lâm Tiêu giãy dụa kịch liệt, không có thời gian để ý tới vẻ đẹp của cô gái, trong lòng tràn đầy nỗi bất an cùng sợ hãi.
Tiếng xích sắt cọ xát rất chói tai, giống như móng tay nhọn cào vào tim, vẻ mặt của cô gái trong gương thậm chí còn trở nên dữ tợn, trong phòng vang lên những tiếng la hét không cam lòng cùng kinh hãi.
Đáng tiếc là Lâm Tiêu hiện tại không thể thoát khỏi sự trói buộc một chút nào.
Tiếp theo sau đó, Lâm Tiêu đã được thấy các thủ đoạn tra tấn của Bạch Vũ Dao.
Lâm Tiêu không biết mình đã bị treo cổ như thế này bao lâu, chỉ thấy Bạch Vũ Dao ngồi trước mặt đang ăn ngon lành, thậm chí còn đang uống một hơi cạn sạch ly rượu vang.
Mặc kệ Lâm Tiêu có mắng chửi như thế nào, Bạch Vũ Dao cũng làm như không nghe thấy, bản thân nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc rời đi còn tắt đèn.
Sau khi ở trong một căn phòng gần như không có tiếng ồn và không có ánh sáng trong một thời gian dài, Lâm Tiêu vừa đói vừa khát, trước mắt thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Những cảnh trong trò chơi kinh dị trước đây, tất cả những gì sợ hãi trong lòng, dường như hòa tan vào bóng tối vô biên và im lặng, và chúng đang dần dần tiến lại gần từng bước một.
Nhiệt độ trong phòng giao động từ lạnh đến nóng, có lúc mồ hôi thấm ướt áo ngủ, có lúc lạnh đến mức khiến Lâm Tiêu rùng mình.
Thời gian treo cổ càng ngày càng dài, hai tay chuyển từ tê dại lúc đầu thành đau như bị kim châm.
Cảm giác chướng bụng kỳ lạ ở bụng dưới và cảm giác nóng rát ở cổ họng dày vò Lâm Tiêu cùng một lúc, khiến anh phải cố gắng vực dậy tinh thần trong lúc bối rối.
“Hu hu… hu hu hu” Rốt cuộc Lâm Tiêu không chịu đựng được nữa, khóc lên thành tiếng, nước mắt rơi xuống một cách không có tiền đồ, từng giọt nước long lanh rơi xuống sàn nhà.
“Lạch cạch” Cửa phòng mở ra, đèn trong phòng được bật lên, Bạch Vũ Dao đi đến bên cạnh Lâm Tiêu với vẻ mặt tươi cười, trong tay cầm một chai nước khoáng.
“Chúng ta chia tay rồi sao?” Bạch Vũ Dao cầm chai nước khoáng trong tay đưa đến trước mặt Lâm Tiêu lắc lắc, làn nước trong veo đập vào thành bình phát ra âm thanh quyến rũ.
“Tôi...” Lâm Tiêu do dự, sự cố chấp trong lòng đã bị mài mòn.
Bạch Vũ Dao xoay người rời đi.
“Chưa chia tay! Không có chia tay!” Lâm Tiêu liều mạng hét lên một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm giác nhục nhã, Lâm Tiêu cắn chặt môi, nước mắt chảy dài trên má.
“Trả lời đúng rồi, tôi sẽ thưởng cho em.” Bạch Vũ Dao mở nắp chai, đổ nước vào lòng bàn tay, “Nào, cục cưng uống nước đi.”
Rất nhanh, vũng nước bắt đầu rút cạn trong khi Lâm Tiêu còn do dự.
Bạch Vũ Dao lại đồ đầy, nước trong lòng bàn tay lại chảy ra.
Nước trong bình ngày càng ít đi...
Cuối cùng, Lâm Tiêu đã mất hết cố chấp và điểm mấu chốt trong lòng, miệng nhỏ di chuyển tới tay của Bạch Vũ Dao...
“Ngoan quá! Cục cưng thật là ngoan!” Bạch Vũ Dao đưa tay sờ lên mái tóc bạch kim mượt mà của Lâm Tiêu, nụ cười trên mặt tràn đầy điên cuồng.
Một ngụm nước cuối cùng được Bạch Vũ Dao đút cho Lâm Tiêu theo kiểu truyền bằng miệng.
Cảm giác khác lạ ở bụng dưới càng ngày càng mạnh mẽ, bàn tay nhỏ bé của Bạch Vũ Dao cũng không ngừng trêu chọc xung quanh.
Tay còn lại chạm vào mặt Lâm Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn cùng đôi mắt trống rỗng, Bạch Vũ Dao nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, em sẽ là cục cưng duy nhất của tôi, cả đời này em đừng hòng trốn thoát.”
“Cơ thể và tâm trí của em là vật sở hữu của một mình tôi.”
“Tôi sẽ vô cùng yêu thương em, vì vậy đừng phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa nhé...”
Chậm rãi hạ giường xuống, Bạch Vũ Dao không lập tức cởi xiềng xích trói Lâm Tiêu ra, mà nhìn đôi chân bị vặn vẹo và khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu ửng hồng vì xấu hổ.
“Vậy thì, tiếp theo cục cưng phải học tập thật chăm chỉ.”

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị