Chương 1: Bắt đầu

"Bạch Mặc, chúng ta ra ngoài ăn cơm đây, lúc đi nhớ rõ cất kỹ vật liệu thí nghiệm và khóa kỹ phòng thì nghiệm nhé." Mấy bạn học cùng phòng thí nghiệm với Bạch Mặc đồng thanh nói. "Ừ, biết rồi." Bạch Mặc máy móc đáp lại. Bạch Mặc, nghiên cứu sinh vật lý tài liệu của đại học Thiên Hải. Giống như bạn học cùng phòng thí nghiệm của hắn, công việc chủ yếu chính là gặm văn hiến cùng với giúp giảng viên hoàn thành đủ loại nhiệm vụ. Lúc này trong phòng thí nghiệm chỉ còn một mình Bạch Mặc đang lầm bầm tự nói: "Bọn họ đều đi ra ngoài chơi rồi, cuối cùng cũng có thể một mình yên tĩnh xem tiểu thuyết rồi." Bạch Mặc làm kẻ mắc chứng mê muội tiểu thuyết mạng mức độ nặng đã đạt đến tình trạng chỉ cần chung quanh không có người liền sẽ cầm điện thoại di động ra đọc tiểu thuyết. "Thế giới không có năng lực siêu phàm này thật nhàm chán. Tu tiên cũng được, ma pháp cũng được, siêu năng lực cũng được, tại sao lại không xuất hiện ở thế giới này nhỉ?" Bạch Mặc cũng là đang ở độ tuổi có sức tưởng tượng thiên mã hành không, có điều trung nhị bệnh được ẩn giấu đi rất tốt nên đã biến thành thứ tương tự bên trong nhân cách, còn lớp ngoài nhân cách thì bọc thành một học sinh giỏi chín chắn hiểu chuyện. Bạch Mặc cũng biết rõ chỉ có mang theo mặt nạ như thế mới có thể được xã hội chủ lưu công nhận. "Hôm nay « Đấu Động Chủ Tể » ra mười chương? Thật sự là quá sướng rồi! Vừa vặn có thể xem thỏa thuê, không uổng công ta đã tặng hai nguyệt phiếu để ủng hộ." « Đấu Động Chủ Tể » là một bộ tiểu thuyết Bạch Mặc gần đây đang theo dõi mỗi ngày, mỗi lần vừa có thông báo chương mới thì Bạch Mặc đều sẽ lập tức lấy điện thoại cầm tay ra xem. "Mười chương lần này thật là đảm bảo chất lượng nha, không chỉ không có câu chữ mà nội dung cốt truyện còn đã tiến nhanh hơn, cũng lấp không ít hố trước đó, chỉ là hi vọng lại thêm vài lần..." Bạch Mặc vừa xem vừa suy nghĩ. "Ồ? Như thế nào lại cảm giác có một mùi hương nhàn nhạt ngửi rất dễ chịu, trõ ràng đã bật hệ thống hút gió của phòng thí nghiệm trước khi thí nghiệm rồi mà? Theo lý thuyết là sẽ không có mùi vị gì..."
ḳyhuyen "Khoan đã! Ta là đang làm thí nghiệm, làm sao lại không quản được tay mình lấy điện thoại di động ra xem chương mới rồi. Dựa theo yêu cầu thí nghiệm do giảng viên để lại thì viên vật liệu không rõ này là phải ở trong 10 phút đun nóng ổn định ở 50 độ, ai ngờ lúc này xem xong mười chương đều trôi qua 25 phút, trong nhiệt kế biểu hiện lúc này cũng đã 200 °C rồi. Vốn là vật liệu khoáng thạch đá màu đen đã biến thành màu xanh nhạt, xem ra lần thí nghiệm này là vô dụng rồi. Phải nghĩ biện pháp làm ra một ít số liệu, bằng không thì giảng viên mà biết chắc chắn sẽ mắng ta một trận." "Có điều mùi thơm kì quái kia là thứ gì, trong kết quả dự đoán thí nghiệm trên sổ tay thí nghiệm của giảng viên cũng không có việc này, chẳng lẽ là hiện tượng mới xuất hiện do đun nóng quá mức? Nhưng ngửi được thật là thoải mái, cảm giác cả người đều ấm áp." Bạch Mặc dọc đường lẩm bẩm theo quy tắc của phòng thí nghiệm bắt đầu theo thói quen thu dọn dụng cụ thí nghiệm, sau đó đem một nhóm số liệu tương đối bình thường để vào trong bảng kê ghi chép số liệu thí nghiệm, giả vờ thành vấn đề gì cũng không có. Mà ở thời điểm dọn dẹp phế phẩm thì nghiệm thì ma xui quỷ khiến Bạch Mặc lại đem hàng mẫu đã khôi phục lại màu sắc ban đầu sau khi hạ nhiệt nhét vào trong túi quần chứ không đưa nó vứt tới khu xử lý phế thải thí nghiệm, sau khi thu dọn xong dụng cụ thí nghiệm thì tiếp đó liền khóa cửa rồi đi về phía tiệm cơm. "Làm sao cảm thấy hôm nay có vẻ đặc biệt đói bụng nhỉ?" Bạch Mặc vừa đi vừa sờ cái bụng đang kêu ọt ọt. Sau khi đi tới tiệm cơm thì Bạch Mặc trực tiếp ở ngay cửa sổ tiệm cơm chọn một đống lớn khiến vẻ mặt nhân viên bán cơm khi nhìn Bạch Mặc đều bất thường rồi, bởi vì đồ ăn trên mặt bàn ước chừng đã chiếm vị trí của ba người. Bạch Mặc liên tục ăn hết lượng cơm của ba người mới cảm thấy có chút no bụng, người xung quanh đều quay đầu lại dùng ánh mắt mang theo ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trẻ tuổi có dáng người hơi gầy yếu này. Lúc này Bạch Mặc đang bị ánh mắt vây quanh mới phát hiện tướng ăn của mình quá chẳng ra sao mới dẫn tới chú ý của người xung quanh. Làm một người đối với bề ngoài của mình không có lòng tin gì, quen thuộc sống ở dưới sự xem nhẹ của người khác, Bạch Mặc quyết định lựa chọn thu dọn đồ ăn chạy trốn. Trở lại kí túc xá một người cho nghiên cứu sinh do trưởng học cung cấp, Bạch Mặc đang nằm trên giường chuẩn bị tiếp tục xem tiểu thuyết chợt nghĩ tới cơn thèm ăn khác thường hôm nay, lại liên tưởng tới tình tiết tiểu thuyết từng xem thì dường như rất nhiều tình tiết đều có sau khi tẩy mao phạt tủy, luyện tinh hóa khí hay là mở ra con đường tiến hóa đều sẽ có một đoạn thời kỳ ăn uống quá độ, Bạch Mặc bắt đầu mở ra não động. "Không biết có phải mình cũng gặp được sự việc thần kỳ như vậy không nữa, dù sao cơn thèm ăn khác thường như vậy đúng là rất khó giải thích. Chính mình cũng không có làm vận động gì coi trọng thể lực, hơn cho dù là làm xong lao động chân tay nặng nề cũng không đến mức một người có thể nhẹ nhõm ăn hết lượng cơm của bốn người, như vậy chuyện kì quái xảy ra hôm nay hẳn là do đã hút vào vài hơi khí thể được tạo ra từ phản ứng thí nghiệm rồi. Chẳng lẽ loại khí thể kì quái này là linh khí trong truyền thuyết? Ta chỉ mới hút vài hơi là được tẩy mao phạt tủy rồi..." Lúc này Bạch Mặc đang ở trong trạng thái não động nên sức tưởng tượng dữ dội căn bản không dừng lại được.
ḳyhuyen "Hút vào mấy hơi khí thể kia quả thật khiến cho ta cảm thấy thật là sảng khoái, tựa như giữa trời đông giá rét được uống một ly nước nóng, chẳng lẽ đây là linh khí? Như vậy tảng đá có thể thả ra linh khí... chẳng lẽ chính là linh thạch?" Bạch Mặc lợi dụng logic của tiểu thuyết mạng tiếp tục suy luận: "Vậy ta có được xem là nhân vật chính trong truyền thuyết hay không? Vô duyên vô cớ dều có thể nhặt được bảo vật, còn chó ngáp phải ruồi tìm được phương pháp sử dụng bảo vật, chẳng lẽ đây chính là "phần mềm hack" của ta? Nhưng cầm một khối linh thạch làm phần mềm hack... nhìn thế nào đều quá khó coi rồi, ít nhất cũng phải là pháp bảo có thể thả ra vô tận linh khí mới xứng với vầng sáng nhân vật chính của ta." Ngay lúc Bạch Mặc ở dưới logic suy luận sai lệch càng nghĩ càng xa, gần như cũng sắp não bổ ra một bộ tiểu thuyết hiện đại tu chân lấy chính mình làm nhân vật chính thì... "reng reng reng", tiếng đồng hồ báo thức vang lên nhắc nhở Bạch Mặc nên ngủ trưa. Về phần vì sao đồng hồ báo thức là nhắc nhở đi ngủ mà không phải rời giường? Lão thư trùng đều biết ở trên giường một khi bắt đầu xem tiểu thuyết thì rất dễ liên tục xem tới vượt qua thời gian ngủ, cho nên Bạch Mặc mới chuyên môn điều chỉnh đồng hồ báo thức như thế, nhắc nhở chính mình nên ngủ trưa để tránh ảnh hưởng tinh thần thí nghiệm buổi chiều. Buổi chiều, giảng viên của Bạch Mặc là Triệu Giá Sâm đã đến phòng thí nghiệm. Nhìn thấy Bạch Mặc đang ở trong phòng thí nghiệm nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng thiết bị mới liền đi tới vỗ vỗ bả vai Bạch Mặc rồi hỏi: "Tiểu Mặc, thí nghiệm buổi sáng làm tới đâu rồi? Tham số tính chất hóa học, vật lý của hàng mẫu đều ghi chép xong chưa?" Chuyện này khiến cho Bạch Mặc đang có tật giật mình không khỏi bị dọa thót tim một cái, nhưng rất nhanh thì lấy lại tinh thần trả lời: "Chào buổi chiều, giảng viên. Thí nghiệm buổi sáng tiến hành tương đối thuận lợi, phế thải còn dư lại do kiểm tra hàng mẫu cũng đã xử lý xong, ta đi lấy cho ngài một ít số liệu ghi chép." Dứt lời thì Bạch Mặc liền đi ôm laptop tới mở kho số liệu ra đem số liệu biểu hiện ra cho Triệu Giá Sâm xem. "Ừm, số liệu ghi chép tương đối đầy đủ, tiếp tục cố gắng. Đúng rồi tiểu Mặc, loại khoáng thạch này có tính chất đặc biệt gì không?"
ḳyhuyen "Giảng viên ngài đối với chuyện này có nghi ngờ gì?" "Loại khoáng thạch này là lúc trước ta nhặt được ở miệng núi lửa khi khảo sát ở Hawaii, cảm thấy trước đó chưa từng tiếp xúc loại vật liệu này. Con người của ta nha, nghiên cứu khoa học vật liệu cả đời nên nhìn thấy vật liệu gì mà không thể liếc mắt liền đoán được thì phản ứng đầu tiên chính là lấy mẫu đi kiểm tra tính chất một chút, đều thành bệnh nghề nghiệp rồi." "Giảng viên ngài quả nhiên có tinh thần học thuật. Thứ này thông qua sơ bộ kiểm tra hóa học chính là nham thạch núi lửa bình thường, không có tính chất đặc biệt gì. À phải rồi, Triệu lão sư, trong phần báo cáo nghiên cứu lần trước ngài để cho ta xem có một ít thắc mắc..." Bạch Mặc vội vàng đổi chủ đề. Sau một hồi hỏi đáp học thuật thường ngày thì hai người tiếp tục làm công việc của riêng mình, Bạch Mặc tiếp tục đọc sách hướng dẫn thiết bị mới, Triệu giáo sư thì đã đi tìm nghiên cứu sinh khác để hỏi thăm tiến độ thí nghiệm. Vào ban đêm, Bạch Mặc đã tỉnh táo lại bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại chuyện ly kì xảy ra trong hôm nay. Trước tiên Bạch Mặc móc ra cục đá hàng mẫu mà hắn ma xui quỷ khiến không có vứt đi, còn nhét vào trong túi quần, cùng lúc lợi dụng kiến thức hóa học đi nhớ lại mùi vị ngửi rất dễ chịu kia đến cùng là thứ gì. Không thể không nói Bạch Mặc là người có sức tưởng tượng rất phong phú, lần này hắn từ tảng đá bắt nguồn liên tưởng tới ngũ thạch tán... hiệu quả chủ yếu là gây ảo giác, đương nhiên ý tưởng này rất nhanh thì không giải quyết được gì Vì để kiểm tra tính chất của khí thể không rõ được phát ra dưới nhiệt độ cao, Bạch Mặc với tinh thần thăm dò khoa học lấy nồi nấu quặng trong nhà ra tiến hành đun nóng đối với tảng đá. Ở nhiệt kế biểu hiện nó vượt quá 200 °C về sau thì một ít khí thể màu sắc cực nhạt bắt đầu xuất hiện, tảng đá lại lần nữa biến thành màu xanh nhạt. Sau khi thu gom được một bình nhỏ thì Bạch Mặc tắt lửa đi. Nghĩ tới buổi sáng hôm nay ngửi được mấy lần cũng không có xuất hiện vấn đề gì hắn lại tìm đường chết đi ngửi một cái, tức khắc cảm giác tinh thần sảng khoái, chính là trở nên hoạt bát giống như hít oxy tinh khiết, khí thể còn lại cũng bị hắn không kìm lại được toàn bộ hít vào. Lại là một hồi sảng khoái qua đi, Bạch Mặc lại bắt đầu tự mình trêu đùa: "Trong tiểu thuyết không phải đều nói tẩy mao phạt tủy sẽ từ trên người toát ra một ít thứ bản thỉu, làm sao ta vẫn là nhẹ nhang khoan khoái như thế." Không đến 10 phút thì Bạch Mặc lại lần nữa có cảm giác đói bụng, cũng may sự kiện vây xem trong tiệm cơm sáng hôm nay để Bạch Mặc học được khôn, đã sớm chuẩn bị một đống thức ăn trước khi làm thí nghiệm. Sau khi dùng tốc độ nhanh như gió cuốn giải quyết đồ ăn trước người xong, Bạch Mặc liền tắm rửa đi ngủ.
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị