Chương 1: Nhân Tổ tam cổ, hy vọng thông suốt

Theo truyền thuyết, ở thời điểm thế giới này vừa mới hình thành, tất cả chỉ là cảnh hoang vu, dã thú hoành hành.

Một nhân loại đầu tiên đã xuất hiện, có tên Nhân Tổ.

Hắn ăn sống uống sống, sinh hoạt vô cùng khó khăn. Đặc biệt, tồn tại một đàn dã thú gọi là Khốn Cảnh (cảnh khốn đốn cùng cực), rất ưa thích hương vị Nhân Tổ, muốn ăn luôn người này.

Nhân Tổ không sở hữu thân thể mạnh mẽ như núi đá, cũng chẳng có răng nanh vuốt nhọn như dã thú, làm sao tranh đấu nổi với đám Khốn Cảnh? Nguồn lương thực của hắn rất bất ổn, đồ ăn trong tự nhiên bấp bênh, cả ngày đều trốn đông trốn tây, gần như không sống nổi nữa.

Sau đó, có ba loại Cổ chủ động tìm tới cửa, nói với Nhân Tổ:
- Chỉ cần ngươi dùng sinh mệnh của mình để cung cấp, nuôi dưỡng chúng ta thì chúng ta liền trợ giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhân Tổ đã tới đường cùng, đành phải đáp ứng bọn nó.

Đầu tiên, hắn lấy ra tuổi niên thiếu, thời thanh xuân để nuôi loại Cổ lớn nhất trong đó và nhận được lực lượng, hay chính là sức mạnh.

Có lực lượng, đời sống sinh hoạt của Nhân Tổ bắt đầu cải thiện, tìm được nguồn lương thực thực phẩm ổn định, sở hữu khả năng tự bảo vệ mình. Hắn thích đấu tranh tàn bạo và đã đánh bại cực nhiều dã thú Khốn Cảnh.

Nhưng rất nhanh sau đấy, Nhân Tổ liền gặp đau khổ. Cuối cùng, hắn nhận ra rằng lực lượng không phải vạn năng, nó cũng cần được khôi phục và tu dưỡng, không thể tiêu xài tùy ý.

кyhuyen com. Hơn nữa, sức mạnh của một cá nhân khi đối mặt với toàn bộ đàn Khốn Cảnh là rất nhỏ.

Nhân Tổ đúc kết kinh nghiệm xương máu, quyết định sử dụng thời trung niên còn khỏe của mình để cung cấp cho loại Cổ xinh đẹp nhất trong đó.

Hắn nhận được trí tuệ.

Từ đấy, Nhân Tổ bắt đầu học hỏi, tích lũy kinh nghiệm. Hắn phát hiện rất nhiều thời điểm mà vận dụng trí tuệ cũng có hiệu quả y hệt so với lực lượng.
Nhờ vào hai thứ kia, hắn chinh phục các mục tiêu mà trước đó không thể làm nổi, đánh chết nhiều Khốn Cảnh hơn, ăn thịt, uống máu chúng, tiếp tục sinh tồn một cách kiên cường.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu, Nhân Tổ già rồi, càng ngày càng yếu.

(Truyện được dịch tại . Forum nhiều trai xinh gái đẹp lắm, vào hóng đi các bạn trẻ! :D).

Bởi vì thời niên thiếu cùng trung niên của hắn đều được dùng để nuôi dưỡng Lực Lượng cổ và Trí Tuệ cổ.

Người già, cơ thể gầy héo, suy nghĩ cũng chuyển sang u buồn.

- Con Người à! Ngươi chẳng còn gì để cung cấp cho chúng ta nữa đâu!

Hai loại cổ trên nhận thấy điểm ấy liền rời bỏ một cách tuyệt tình.

Nhân Tổ bị mất Lực Lượng cùng Trí Tuệ, lại bị Khốn Cảnh phát hiện và bao vây, tình huống nguy nan. Ông ta đã già, chẳng thể chạy trốn, hàm răng rụng hết, rau củ quả dại cũng không nhai nổi.

Ông ta đành vô lực, ngã xuống mặt đất, thân thể như tê liệt, nhìn đàn dã thú Khốn Cảnh đông nghìn nghịt xung quanh mà trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng ngay sau đấy, loại Cổ thứ ba nói:
- Con Người à! Ngươi nuôi dưỡng ta đi, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi Khốn Cảnh.

Nhân Tổ chảy lệ, đáp:
- Cổ ơi! Ta còn cái gì nữa đâu? Ngươi xem, Lực Lượng cổ và Trí Tuệ cổ đều vứt bỏ ta, mà ta chỉ còn lại thời cao niên tuổi già sức yêu, so sánh nó với trung niên thì còn ít hơn. Tuy cao niên không đáng nhắc tới, nhưng nếu ta đưa nốt cho ngươi thì sinh mệnh này cũng lập tức kết thúc. Tạm thời ta sẽ không chết, mặc dù hiện tại bị Khốn Cảnh vây quanh. Ta muốn có thời gian sống lâu một ít, dẫu cho một giây đồng hồ vẫn tốt. Vậy nên ngươi đi đi, ta không thể nuôi dưỡng ngươi.

кyhuyen com. Cổ lại nói:
- Yêu cầu của ta nhỏ nhất trong ba loại Cổ. Con Người à! Ngươi chỉ cần giao trái tim giao cho ta là được.

- Ta đưa trái tim cho ngươi liền khỏe sao? Nhưng Cổ ơi, ngươi giúp ta kiểu gì? Ở tuyệt cảnh hiện tại, dẫu cho Lực Lượng cổ cùng Trí Tuệ cổ trở về bên ta một lần nữa nhưng cũng chẳng thể thay đổi được tình huống.

Nếu so sánh với Lực Lượng cổ, thân hình loại Cổ này gầy yếu nhất, chính là một điểm sáng nho nhỏ. Lại so với Trí Tuệ cổ, nó càng ảm đạm, chỉ có thể phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, chẳng hoa mĩ lộng lẫy chút nào.

Nhưng ngay khi Nhân Tổ lấy trái tim ra giao cho loại Cổ này, nó bỗng nhiên nở rộ, tỏa sáng chói chang vô hạn. Dưới ánh sáng ấy, đàn dã thú Khốn Cảnh hoảng hốt, kêu to:
- Đây là Hy Vọng cổ! Mau bỏ chạy đi! Khốn Cảnh sợ nhất Hy Vọng!
Bọn chúng tán loạn, trốn tránh rất nhanh.

Nhân Tổ trợn mắt, há hốc mồm.

Tới thời điểm này, ông ta đã biết rằng: Lúc đối mặt với Khốn Cảnh, cần đưa Bản Tâm (trái tim mình) cho Hy Vọng!

Lời người dịch: Con người luôn bị vây trong những hoàn cảnh khó khăn, thử thách. Với đại đa số, thời thanh xuân trẻ trung thì chúng ta có sức lực nhưng thiếu thốn kinh nghiệm, cho nên có biết bao lần vấp ngã. Thời gian trôi qua, con người đã trưởng thành, trí tuệ được đúc kết, kinh nghiệm nhiều hơn, dần chinh phục các mục tiêu khác. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại tuổi già sức yếu.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị