Chương 1: Tiên Duyên

Trấn Bình Dương, là một trong các tiểu trấn thuộc quyền quản lý của thành Thương Lang, Đại Tề quốc.

Lúc này, một đội kỵ binh từ từ tiến vào thôn trấn, người cầm đầu mặc áo giáp, vẻ mặt cương nghị chính là Tào Cương, một trong năm Đại Lang vệ của thành Thương Lang.

Người nữa là một thanh niên khôi ngô, mặc một bộ trang phục màu xanh, toàn thân lộ ra dáng vẻ thư sinh.

Thanh niên này tên là Tô Tử Mặc, là con trai thứ hai của nhà họ Tô ở trấn Bình Dương, năm nay mới mười bảy tuổi đã là cử nhân, nổi tiếng khắp nơi.

"Tô nhị công tử đúng là không giống những người đọc sách mà Tào mỗ từng quen biết. Mặc dù nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, nhưng kỹ năng cưỡi ngựa lại rất tốt, hoàn toàn không kém gì hộ vệ thủ hạ của Tào mỗ."

Tào Cương nói.

"Tào đại nhân quá khen."

Tô Tử Mặc mỉm cười.

"Đại ca ta có kinh doanh buôn bán ngựa, từ nhỏ tại hạ đã làm bạn với ngựa, có chút hiểu biết, chưa kể, Truy Phong lại rất có linh tính."

ⓚyhuyen.ⓒom. Tô Tử Mặc vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ tuấn mã dưới thân.

Con ngựa được gọi là ‘Truy Phong’ dường như hiểu được lời khen của Tô Tử Mặc, nó ngẩng đầu phì ra một hơi, trong mắt mang theo một chút linh động.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến một hồi náo động, có người hét lên:

"Thật không thể tin được, nghe nói nha đầu ở Thẩm gia kia được tiên nhân lựa chọn, sắp bái vào Tiên môn."

"Nha đầu Thẩm gia? Thẩm gia nào?"

"Chính là Thẩm Mộng Kỳ, người đã nói chuyện kết hôn với Tô nhị công tử ấy."

Tin tức truyền đi rất nhanh, những người xung quanh bắt đầu bàn tán, không ít người nhìn Tô Tử Mặc với ánh mắt kỳ lạ.

"Tiên nhân ?"

Tô Tử Mặc lẩm bẩm, hiểu biết đối với Tiên nhân của hắn vẫn chỉ là những truyền thuyết hư vô kia mà thôi.

Người có sức mạnh có thể hô gió gọi mưa, đốt trời nung biển ?

Không tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc không tin trên đời này có Tiên nhân.

Nghe thấy hai chữ 'Tiên nhân', thân thể Tào Cương run lên, vẻ mặt khác thường, trong mắt thoáng hiện lên một tia sợ hãi, nhưng Tô Tử Mặc đang nhíu mày trầm tư nên không phát hiện ra.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một đạo hồng quang, tốc độ rất nhanh lướt qua đỉnh đầu đám người Tô Tử Mặc, nhưng lại quay đầu dừng lại giữa không trung.

Mọi người theo bản năng ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy có ba người đứng lơ lửng trong hư không, dường như có một lực lượng vô hình đang nâng bọn họ lên.

ⓚyhuyen.ⓒom. Vẻ mặt Tô Tử Mặc hơi thay đổi.

Tiên nhân!

Loại thủ đoạn này, nhưg người trần phàm tục không thể làm được.

"Thần tiên hiển linh. . ."

"Cầu tiên nhân chúc phúc!"

Đám người bốn phía không hẹn mà cùng quỳ lạy xuống mặt đất, vẻ mặt đầy kính sợ, trong miệng không ngừng cầu nguyện.

Động tác của Tào Cương cũng rất nhanh, tung người xuống ngựa, hai đầu gối quỳ xuống đất, trong miệng la lớn:

"Tiểu dân Tào Cương của thành Thương Lang, bái kiến Tiên nhân!"

Hành động của Tào Cương làm Tô Tử Mặc ngạc nhiên.

ⓚyhuyen.ⓒom. Tào Cương thân là một trong năm Đại Lang vệ, người có quyền thế trong bán kính hàng trăm dặm ở thành Thương Lang này, nhưng ngay cả hắn khi nhìn thấy Tiên nhân cũng quỳ rạp xuống đất không chút do dự.

Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc như hạc giữa bầy gà vẫn ngồi trên lưng ngựa, trông vô cùng chói mắt trong đám người đen nghịt đang quỳ dưới đất.

Áp lực ở khắp mọi nơi!

Tô Tử Mặc im lặng một lúc, sau đó nhảy xuống từ trên lưng ‘Truy Phong’ xuống, ngửa đầu nhìn lên.

Giữa không trung, nam tử đứng giữa mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt hẹp dài nhìn xuống đám người dưới chân, hai hàng lông mày lộ ra một cỗ kiêu ngạo vượt qua vạn vật.

Bên cạnh nam tử mặc trường bào màu xanh này còn có một nam một nữ, cả hai đều là người ở trấn Bình Dương, nam gọi là Chu Định Vân, là một tên lưu manh vô lại trong trấn, gạt nam hiếp nữ, làm rất nhiều việc ác, hai năm trước bị Tô Tử Mặc đưa vào đại lao, bây giờ lại được nam tử mặc áo bào xanh kia đưa ra ngoài.

Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, lấy phẩm hạnh của Chu Định Vân mà cũng có thể bái nhập Tiên môn ? Nếu để Chu Định Vân trở thành Tiên nhân, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn?

Tô Tử Mặc đưa mắt nhìn cô gái giữa không trung.

Cô gái này tên là Thẩm Mộng Kỳ, đang ở độ tuổi thanh xuân, làn da trắng hơn tuyết, cả người lộ ra khí chất dịu dàng.

ⓚyhuyen.ⓒom. Qua ánh mắt của Thẩm Mộng Kỳ, Tô Tử Mặc biết được tâm ý của nàng.

Đã từng ước định, nhưng ở trước mặt Tiên nhân trong truyền thuyết lại không chịu nổi một kích, Tô Tử Mặc thật sự không bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Một người ở trên cao, một người đứng dưới đất.

Thẩm Mộng Kỳ cũng đang nhìn Tô Tử Mặc, nhìn người đàn ông mà nàng từng vô cùng ngưỡng mộ.

Trong lòng của nàng đã từng thấy rằng Tô Tử Mặc là người không gì không làm được, ba tuổi đã giác ngộ, bảy tuổi thông hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, mười hai tuổi thi đỗ tú tài, mười bảy tuổi đỗ cử nhân, thiên tài bực này ở Đại Tề quốc cũng là chưa từng có, tương lai nhất định sẽ có địa vị cực cao.

Bởi vì Đại công tử Tô gia ngăn cản, nên Tô Tử Mặc chưa từng học võ, nhưng Thẩm Mộng Kỳ tin rằng nếu Tô Tử Mặc học võ, hắn cũng có thể làm Vương làm Tướng.

Mà bây giờ Thẩm Mộng Kỳ lại phát hiện ra rằng mình đã sai.

Những thành tựu kia của Tô Tử Mặc, cuối cùng vẫn chỉ thuộc về chốn phàm trần, ở trong mắt Tiên nhân hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Cơ hội lần này, để nàng có đủ tư cách đứng trên cao mà nhìn xuống Tô Tử Mặc.

"Phàm nhân, ngươi vì sao không quỳ xuống!"

Tiếng chất vấn này như tiếng sấm, đột nhiên nổ vang bên tai Tô Tử Mặc, khiến đầu hắn choáng váng, tay chân yếu ớt, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Đối mặt với Tiên nhân trong truyền thuyết, có quỳ lạy trên mặt đất cũng không có gì đáng nói, nhưng thái độ gần như bắt ép người khác của nam tử áo xanh, ngược lại đã khơi dậy sự bất bình trong lòng Tô Tử Mặc!

Sự bất bình này đến từ vẻ quyết tuyệt trong mắt Thẩm Mộng Kỳ, từ sự nghi vấn đối với cách Tiên nhân chọn lựa đệ tử, càng đến từ niềm kiêu ngạo từ trong xương của Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác khó chịu trong lồng ngực, lớn tiếng nói:

"Ta có một thân công danh, nhìn thấy Đại Tề Vương cũng có thể không quỳ, vì sao phải quỳ lạy ngươi!"

Muốn ta quỳ, ta sẽ không quỳ!

Cái gọi là công danh, đương nhiên chỉ là lí do thoái thác của Tô Tử Mặc.

Dưới khí tức bén nhọn của nam tử áo xanh, những phàm nhân xung quanh đều im lặng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, mà Tô Tử Mặc lại dám dùng thân thể phàm nhân đối mặt với Tiên nhân, khí thế của hắn không yếu hơn chút nào.

"Quả nhiên là phàm dân ngu muội."

Khóe miệng nam tử áo xanh khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nói:

"Nếu là như vậy, kể từ hôm nay công danh của ngươi. . . Không còn giá trị nữa."

Mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng lại không có người nào nghi vấn.

Nam tử áo xanh tiếp tục nói:

"Nếu chư hầu nước nào dám nhận người này làm quan, chính là muốn đối địch cùng Thương Lãng chân nhân của Bích Hà Cung!"

Nghe được mấy chữ Thương Lãng chân nhân, Bích Hà Cung này, Tào Cương vốn đang quỳ trên mặt đất lại lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đáp lại một tiếng run rẩy:

"Chân nhân yên tâm, chỉ cần ở trong Đại Tề ta, cả đời Tô Tử Mặc đều sẽ chỉ là dân đen hạ đẳng!"

Cả đời là dân đen hạ đẳng!

Chỉ bằng mấy câu nói này, số phận của Tô Tử Mặc đã được định đoạt.

Trong mắt Thẩm Mộng Kỳ xẹt qua một tia không đành lòng, còn vẻ mặt của tên lưu manh Chu Định Vân lại đầy hào hứng.

Tô Tử Mặc nhìn vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị đả kích.

Một lúc sau, Tô Tử Mặc mới tự giễu cười cười,

"Công danh này rẻ mạt như thế, cần nó làm gì chứ?"

"Hả ?"

Đôi mắt vốn dài hẹp của Thương Lãng chân nhân, lúc này lại dần dần híp lại thành một đường thẳng, bên trong lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Sự khiêu khích của Tô Tử Mặc khiến hắn ta động sát tâm!

Nhưng đúng lúc này, ‘Truy Phong’ vốn đang đứng bên cạnh Tô Tử Mặc đột nhiên trở nên bồn chồn, móng ngựa ma sát vào mặt đất và kêu không ngừng.

Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hơi bị sốc.

Hắn từng gặp nguy hiểm mấy lần, ‘Truy Phong’ đều sẽ có phản ứng này.

"Lại là một đầu súc sinh đã thông linh, hừ, ở trước mặt ta cũng dám ồn ào!"

Thương Lãng chân nhân khẽ quát một tiếng, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng điểm một cái về phía 'Truy phong'.

Quá muộn để phản ứng, một tia sáng đỏ đã bắn tới 'Truy Phong'.

Dưới ánh mắt của mọi người, một ngọn lửa nóng bỏng đột nhiên bùng ra từ trong thân thể của ‘Truy Phong’, trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.

Hô!

Ngọn lửa này rất mạnh, muốn bao phủ cả Tô Tử Mặc vào trong!

Mặc dù Tô Tử Mặc không yếu ớt giống thư sinh bình thường, nhưng chưa từng thấy thủ đoạn gian xảo như vậy trước đây, hắn bị sốc sững sờ tại chỗ.

Thấy Tô Tử Mặc sắp bị cuốn vào biển lửa, ‘Truy Phong’ rên rỉ một tiếng, giống như phát điên phi nước đại chạy ra phía ngoài.

Đám đông sợ hãi bỏ chạy tứ phía, ‘Truy Phong’ không chạy được mấy bước đã vô lực ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đã biến thành một đống tro bụi, xương cũng không còn!

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, ngọn lửa này tuyệt đối không thuộc về phàm nhân!

Có thể tưởng tượng ra, nếu ‘Truy Phong’ không kịp thời chạy đi, Tô Tử Mặc chỉ cần bị dính vào dù chỉ một chút hỏa diễm, cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi.

"Hay cho một con tuấn mã thông linh hộ chủ, thật đáng tiếc."

Lang vệ Tào Cương thầm tiếc hận.

Gió nhẹ lướt qua, tro cốt của ‘Truy Phong’ bay trên không trung, thật lâu không tiêu tan, giống như là đang nói lời từ biệt với chủ nhân của nó.

Tô Tử Mặc thẫn thờ nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ mất mát, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Thật lâu sau đó.

Trong mắt Tô Tử Mặc khôi phục lại tỉnh táo, thở ra một hơi thật dài, lần thứ hai ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Thương Lãng chân nhân giữa không trung, bình tĩnh nói:

"Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này chắc chắn sẽ phải hối hận."

Nghe được câu này, đám người xung quanh đều nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một người chết.

"Thật thông minh!"

Chỉ có Lang vệ Tào Cương là thầm khen một tiếng:

"Thương Lãng chân nhân này đã nổi sát ý, vừa nãy ra tay chưa chắc đã không có ý muốn giết chết kẻ này. Nếu không có câu nói này, sợ rằng kẻ này khó thoát khỏi cái chết. Nhưng hắn nói câu này, lấy ngạo khí của Tiên nhân, tuyệt đối sẽ không lại ra tay với hắn."

Tào Cương nghĩ còn chưa xong, đã nghe Thương Lãng chân nhân cười nhạo nói:

"Phàm nhân, ngươi chỉ là một tên dân đen không có linh căn, cả không có hy vọng tu hành, nếu bàn về tư chất, ngươi còn không bằng con súc sinh vừa rồi! Chỉ bằng ngươi cũng khiến ta hối hận ?"

Tô Tử Mặc không phản bác, yên lặng nắm lấy một nắm tro cốt của ‘Truy Phong’ ở dưới đất, quay người rời đi.

Trong mắt Thương Lãng chân nhân lướt qua một tia mỉa mai, lạnh lùng nói:

"Mặc dù sâu kiến hèn mọn có tâm hướng lên trời đấy, nhưng làm sao có thể nào chạm đến cánh của chim ưng đây."

Nhìn thấy Tô Tử Mặc yên ổn rời đi, Chu Định Vân lộ vẻ không cam lòng.

Nếu không có người này, sao hắn lại bị bắt vào trong lao ngục chịu nhiều đau khổ như vậy chứ, nghĩ đến đây, ánh mắt của Chu Định Vân trở nên u oán, sắc mặt thay đổi liên tục, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Mộng Kỳ nhìn theo bóng lưng cô độc của Tô Tử Mặc, trong lòng thầm thở dài.

Không đến nửa canh giờ, nam nhân này đã mất đi tất cả, có lẽ chỉ còn lại có một chút kiêu ngạo đáng thương kia thôi.

Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ?

"Ài, Tô nhị công tử đã thân bại danh liệt, trở thành một tên dân đen, không khác gì phế nhân."

"Hai vị công tử của Tô gia một văn một võ, những năm này vốn có thế quật khởi, không ngờ lần này lại gặp phải đả kích này, cũng may đại công tử Tô gia là Tiên Thiên cao thủ."

"Tiên Thiên cao thủ thì có tác dụng gì, Tào đại nhân Lang vệ kia cũng là Tiên Thiên cao thủ, nhìn thấy Tiên nhân không phải cũng bị dọa đến mức vội quỳ rạp xuống đất sao."

"Nghe ý tứ của Tiên nhân kia, ngay cả tư cách tu hành của Tô nhị công tử cũng không có, sau này sợ là sẽ buồn bực mà chết."

Tô Tử Mặc cúi đầu dường như không nghe thấy lời nghị luận của đám người, lẳng lặng đi về phía trước.

"Tử Mặc, ngươi chờ một chút."

Thanh âm này quen thuộc như thế, chỉ là xưng hô này có chút xa lạ, từ trước đến nay, nữ tử sau lưng kia vẫn luôn thân mật gọi hắn là Tử Mặc ca ca.

Tô Tử Mặc không ngừng bước chân, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Mộng Kỳ đuổi tới, trên chóp mũi có chút mồ hôi, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, thở hổn hển nói:

"Tử Mặc, ngươi đọc sách đọc đến ngu luôn rồi à, vừa rồi quỳ một chút thì có sao đâu ?"

"Không quan trọng, chỉ là ta không muốn."

Tô Tử Mặc thản nhiên nói.

Tô Tử Mặc tiếp tục bước đi, trong lòng Thẩm Mộng Kỳ vốn đã tức giận rồi, nghe vậy nàng lại càng khó chịu hơn, tiến lên vài bước đứng ngắn trước mặt Tô Tử Mặc.

"Tô Tử Mặc, ngươi tỉnh táo một chút!"

Thẩm Mộng Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Mặc, lớn tiếng nói:

"Ngươi đừng nghĩ đến việc trả thù, điều này tuyệt đối không thể. Ngươi mười bảy tuổi, đã bỏ qua độ tuổi đẹp nhất để luyện võ. Mà ngươi cũng không có linh căn, căn bản là không có cách tu hành, dù sau này ngươi luyện võ có thể đạt tới Hậu Thiên, cảnh giới Tiên Thiên, vậy cũng chỉ là lực lượng của phàm nhân, ở trước mặt Tiên nhân vẫn không chịu nổi một kích!"

Tô Tử Mặc im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Mộng Kỳ.

Thẩm Mộng Kỳ không địch lại ánh mắt của Tô Tử Mặc, cúi đầu xuống, nói khẽ:

"Chúng ta quả thật có ước định, những năm này cũng đa tạ ngươi đã trợ giúp Thẩm gia, nhưng . . . dù sao chuyện đó cũng đã trôi qua. Hơn nữa, từ nay về sau, chúng ta chính là người của hai thế giới."

Tô Tử Mặc mỉm cười và hơi nhướng mày.

"Thế giới của nàng, rất ghê gớm sao?"

Thẩm Mộng Kỳ nói:

"Ta và Chu Định Vân sẽ đi theo chân nhân rời khỏi Bình Dương trấn vào ngày mai, bây giờ đến nói từ biệt cùng ngươi, không muốn tranh luận cùng ngươi về những điều vô nghĩa này."

"Ngươi đi đi, Tô mỗ không tiễn, có duyên gặp lại."

Tô Tử Mặc mất hứng, vòng qua Thẩm Mộng Kỳ đi thẳng về phía trước.

Khi hai người lướt qua nhau, chỉ nghe Thẩm Mộng Kỳ thì thào nói nhỏ:

"Tình duyên của hai ta đã hết, tiên phàm cách xa nhau, sợ là. . . sẽ không gặp lại."

Bước chân của Tô Tử Mặc hơi dừng lại, cuối cùng chỉ rời đi mà không nói một lời.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị