Trạm nghiên cứu Thần Tinh.
Lúc này bầu không khí vô cùng ngưng trọng, có thể nhìn thấy được trên mặt tất cả mọi người trong trạm đều mang vẻ kinh nghi và sợ hãi.
Ở trên màn hình vệ tinh, địa cầu vẫn cuồn cuộn mây, bên dưới là đại dương vô tận cùng với mặt đất bao la. Chỉ có điều bên trên những tảng mây kia, bất ngờ xuất hiện một bức quầng sáng màu sáng đang không ngừng lan rộng.
Tựa như có ai đó phủ một lớp màn trong suốt lên trên bề mặt trái đất.
Quầng sáng mở rộng cực kỳ nhanh, mấy chốc đã bao phủ toàn bộ bề mặt trái đất, mà lúc này, chỉ chợt nghe âm thanh chấn động, màn ảnh bắt đầu đứt gãy, kèm theo đó là tiếng thét cực độ hoảng sợ, cuối cùng hoàn toàn mất hình ảnh.
“Chuyện gì xảy ra? Mau liên lạc bọn họ!”
Có người hoảng sợ hô lên.
“Đang kết nối. Không được, hoàn toàn mất liên lạc.”
ḱyhuyenⓒom
“Chết tiệt, chuyện gì xảy ra.”
“Quầng sáng kia là gì? Lẽ nào nó đã hủy diệt vệ tinh số 8?”
Trong nhất thời trạm nghiên cứu lâm vào trong hỗn loạn, mà việc như thế này cũng đồng loạt xảy ra khắp nơi trên thế giới.
Chỉ trong một ngày, toàn bộ vệ tinh của các quốc gia đều bị hủy diệt, chính phủ các quốc gia khẩn cấp điều động quân lực, đưa không quan thám thính tầng không.
Mà bởi vì động tĩnh quá lớn, cho nên tin tức này cũng truyền đi khắp các ngõ ngách, giờ này phút này, tất cả người trên thế giới đều biết có một quầng sáng thần bí đang bao phủ địa cầu. Hết thảy vệ tinh ngoài vũ trụ đều mất liên lạc, địa cầu lâm nguy.
Kinh Bắc, Diệp Phàm đứng ở trên sân thượng quan sát bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời lúc này xuất hiện một quầng sáng màu vàng nhạt trong suốt, nó cứ như vậy án ở trên tầng không, vừa thần bí mà vừa xinh đẹp.
“Tất cả vệ tinh đều mất liên lạc, rất có thể đã bị phá hủy. Thật không biết nó là cái gì.”
Diệp Phàm tắc lưỡi, đang nghi ngờ, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vội nghe máy, bên trong truyền ra giọng nam: “Diệp Phàm, ngày mai ta đi không được, nằm viện rồi.”
Diệp Phàm cười khan: “Hôm qua còn sinh long hoạt hổ, hôm nay đã nằm viện? Chuyện gì?”
ḱyhuyenⓒomTrần Vĩnh ấp a ấp úng, nhả hơi, nói: “Ây, ngươi không có xem đài hay sao? Tận thế cmn sắp tới rồi, không chuẩn bị là không kịp, tao phải mua nhiều đồ phòng thân.”
Diệp Phàm cười khan, mắng: “Lo được lo mất, nếu tận thế thật đến, ngươi cũng không phải chết đầu tiên, nghĩ nhiều làm gì. Ngươi không tới thật sao?”
Trần Vĩnh chém đinh chặt sắt nói: “Không!”
Diệp Phàm nghe thế, cười khan nói vài câu rồi cúp máy.
Trên thực tế không phải Diệp Phàm không có ý nghĩ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chỉ là vì chưa biết thật hư thế nào, hắn không dám đánh bậy đánh bạ. Với lại buổi tụ họp bạn học ngày mai rất quan trọng.
Hắn làm sinh viên 3 năm, tốt nghiệp loại giỏi chuyện ngành khảo cổ học, thời gian ở ngoài nhiều hơn ở nhà, bạn học muốn gặp cũng không phải chuyện dễ dàng, hoàn toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cứ như vậy tốt nghiệp được mấy năm, số lần hắn đi tụ họp bạn học chỉ đếm được số lẻ (thật ra chỉ có 1 lần).
Lần này đi Côn Lôn trở về, có được thu hoạch nhất định, hắn thưởng mình nghỉ mấy tháng, trùng hợp thời điểm này tổ chức tụ họp cho nên quyết định cỡ nào cũng phải đi.
Nghĩ nghĩ, Diệp Phàm quay đầu đi vào nhà, cũng không phải đi ngủ mà là lên mạng tra tin tức.
ḱyhuyenⓒom
...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, nhíu mày, Diệp Phàm bật người dậy, vội vàng chạy ra.
Ở bên ngoài lúc này đứng một thanh niên da ngăm, đang dùng ánh mắt hiếu kỳ dáo dác nhìn xung quanh.
Người này gọi là Trương Thần, là bạn học chung phòng ở những năm đại học với Diệp Phàm. Hắn dáng người khỏe mạnh, nghe nói đang tập luyện trong câu lạc bộ điền kinh của thành phố, tiền đồ không tệ. Hắn với Diệp Phàm quan hệ không tệ, dù sao là bạn cùng phòng 3 năm, quan hệ có tệ mới là chuyện lạ.
Thấy Diệp Phàm ra mở cửa, hắn liền cười hắc hắc: “Diệp Phàm, đã lâu không gặp.”
Diệp Phàm cùng cười, nghiêng người để hắn vào nhà, tiện tay đóng cửa rồi vừa đi vừa nói: “Chuẩn bị đi tụ họp sao?”
Trương Thần gật gật đầu, nhìn chung quanh, tắc lưỡi: “Năm đó bạn học ai cũng bảo sau này ra trường, có tiền đồ nhất là đám người Lý Minh, không ngờ bây giờ nhìn lại, lại thấy sai lầm.”
Diệp Phàm nhướng mày, cười khổ: “Ý gì?”
Trương Thần trợn mắt nhìn hắn, có chút buồn bực lắc đầu: “Lại giả ngu, tính tình của ngươi vẫn như trước, ai nói gì cũng một câu. Ý ta là bây giờ ngươi đã thành tiểu phú ông rồi hả!”
Thật ra Diệp Phàm biết rõ hắn nói gì, nhưng dù sao không phải người thích khoe khoang, nên không mở lời. Đã hắn nói, cũng không dấu diếm, thản nhiên đáp: “Đào được mấy món cổ vật có giá trị, mang ra thị trường kiếm lời cũng được một ít tiền.”
Hắn nói hoàn toàn là thật, sau khi tốt nghiệp, Diệp Phàm không lựa chọn ở làm nghiên cứu mà trở về nhà, sau đó liền đi ra ngoài lang bạt. Mục tiêu chủ yếu là các địa danh thần thoại như Côn Lôn, Mộ Vĩ Sơn... Mấy năm này vận khí không tệ, liên tục móc ra bảo vật, thế là thành “danh nhân”, có một khoản tích góp không nhỏ.
Trương Thần trợn mắt lên: “Một ít có thể mua biệt thự ở trong này? Diệp Phàm, ngươi lại giả ngu rồi”
ḱyhuyenⓒomDiệp Phàm nghe vậy cười trừ, chợt hỏi: “Sao ngươi biết nhà ta?”
Hắn và Trương Thần đúng là bạn học cũ, nhưng sau khi tốt nghiệp đã không có liên lạc gì nhiều, mà nhà cũ cũng đã sang cho người khác, Trương Thần có thể tìm được nhà mình, làm cho hắn có chút bất ngờ.
Nhưng ai biết hắn vừa nói xong, Trương Thần liền quay đầu nhìn Diệp Phàm chằm chằm, làm cho hắn thoáng cái rùng mình, ho khan nói: “Chuyện gì?”
Trương Thần cười khổ: “Là Triệu Tuyết Mai nói cho ta biết.”
“Tuyết Mai?”
Diệp Phàm ngẩn người ra, chợt lắc đầu, ánh mắt thoáng tia sáng lạnh, nhếch môi nói: “Ừ, nàng đúng là biết nhà ta!”
Thấy hắn như vậy, Trương Thần cũng không tốt nói gì nữa liền chuyển đề tài. Hai người hàn huyên mấy câu, Trương Thần chợt nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp tới giờ hẹn rồi, ngươi đi chung không hay đến sau?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Ta có xe, sẽ đến sau.”
“Biết ngươi phú một đời, ài, khổ thân ta vẫn còn đang vật lộn kiếm tiền.” Trương Thần than thở, nhưng Diệp Phàm biết hắn chỉ nói không, đùa gì vậy, tên này mặc dù không phải phú hào nhưng giá trị bản thân thì có mấy cái Diệp Phàm cũng không bù nổi.
Kinh Bắc nha, có đất, một mảnh 3.000 m2...
...
Ăn mặc xong xuôi, Diệp Phàm liền đi ra nhà xe, vừa đi đến nhà xe, bất chợt vỗ trán: “Xe đạp mang đi sửa, MK!”
Hắn xoa trán đi tới mở cửa xe, con mắt bất đắc dĩ chớp chớp.
Hắn bán đồ cổ kiếm tiền là thật, không những thật còn kiếm rất nhiều tiền. Căn biệt thự này chỉ là một phần nhỏ, mà chiếc xe trước mặt cũng là một phần nhỏ khác.
Aston Martin Valkyrie.
16 triệu tệ.
Lúc đám nhà giàu kia dùng chiếc xe này để đổi lấy một món bảo vật của hắn, Diệp Phàm thật không nghĩ nó có giá trị đến vậy. Cũng không biết là yêu hay hận đám nhà giàu kia, bởi vì bảo vật kia hắn đã kiểm tra rất rõ ràng, lấy kinh nghiệm khảo cổ của hắn, vật kia tuyệt đối có giá cao vì những lời tín ngưỡng mà thôi, hoàn toàn là một vật vô dụng. Dùng một vật vô dụng đổi một 16 triệu tệ, có nằm mơ Diệp Phàm cũng không nghĩ tới.
Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị