Chương 1: Ngụy Đại Tượng

“Ngụy huynh, nghe nói hoa khôi thành Bắc Dương sắp tới huyện Ngũ Phong, hay là chúng ta cùng nhau đi xem?”

“Hoa khôi phủ thành sắp tới thật sao?”

“Thật trăm phần trăm, cha ta hôm qua đi Bắc Dương thu nợ, người làm đi cùng nghe được về nói lại.”

Bên ngoài thư viện Chu Tước huyện Ngũ Phong, mấy gã thư sinh đang cười cười nói nói. Bọn họ đều đội khăn vuông(1), hiển nhiên đã là tú tài thân mang công danh.

“Ầy, Ngụy huynh, ngươi có đi hay không đây?”

Mấy thư sinh nhìn có vẻ thân quen này cùng đưa mắt nhìn về phía một người dáng cao lớn nhất.

Thư sinh kia khó xử, chắp tay đáp: “Kênh tưới tiêu ta còn chưa đào xong, đi không được.”

“Hể? Ngụy huynh không đi? Thế chẳng phải chúng ta đi giành hoa khôi xác định thua thư viện khác sao?”

“Ngụy huynh à Ngụy huynh, ngươi là người đánh khá nhất thư viện Chu Tước ta, ngươi mà không đi thì chúng ta ăn thiệt thòi chắc luôn đó.”

ḳyhuyen com. “Đi nào, đi nào Ngụy huynh, ta mời khách! Cơm trưa sau này ta bao hết. Chỉ cần giành được hoa khôi, cái gì cũng dễ nói.”

Ngụy Hạo nghe thế liền im lặng. Sau khi xuyên việt, phát hiện ra ‘Tất cả đều cùi bắp, duy chỉ đọc sách cao’, hắn liền quyết đoán chọn đọc sách thi lấy công danh.

Hơn nữa tại vương triều Đại Hạ mà hắn đang ở, thi cử chọn người có nhiều khóa chứ không chỉ có một khoa tiến sĩ. Trong số các khoa này có khoa Toán, với hắn mà nói, khoa này cực kỳ phù hợp.

Mọi thứ đúng là vô cùng thuận lợi, hắn khi mười sáu tuổi nhẹ nhàng vượt qua kiểm tra của thư viện, trở thành tú tài khoa Toán.

Phải biết rằng, cả huyện Ngũ Phong này chỉ có hai tú tài khoa Toán đó.

Một người là hắn, một người nữa chính là Trần Mạnh Nam, cái tên mới lớn lối dụ hắn đi tranh giành hoa khôi.

Gia hỏa này có dự định tương lai tương tự hắn, vạn nhất thi hương trượt thì về nhà tính tính toán, làm chủ phòng thu chi, như vậy cũng khá ổn.

Điểm khác nhau duy nhất là, Trần Mạnh Nam có cha là đại tài chủ sở hữu sản nghiệp từ huyện thành cho tới phủ thành, kinh doanh đủ món từ tửu lâu, quán trà, tiệm cầm đồ cho tới quán ăn, quán trọ…không thiếu thứ gì.

Còn Ngụy Hạo? Người cha sau khi xuyên việt của hắn chỉ là một võ quan nhỏ, truyền cho hắn được một bộ đao pháp xong liền tái phát bệnh cũ mà qua đời.
Thế nên nếu hắn thi hương không trúng, vậy thì tình huống tốt nhất sẽ là vừa học chờ thi lại vừa làm việc cho nhà Trần Mạnh Nam…

Đối với yêu cầu của ông chủ tiềm năng trong tương lai này, nếu ở tình huống bình thường thì hắn vẫn sẽ đáp ứng.

“Nếu kênh rạch đào ổn thì Trần huynh đến gọi ta là được.”

Ngụy Hạo suy nghĩ một chút rồi đáp chắc chắn.

Một bạn học ở bên cạnh tò mò hỏi: “Ngụy huynh, ngươi đã là tú tài có công danh, sao còn đi đào kênh vét mương làm gì?”

“Thôn ta mẹ góa con côi rất nhiều, ra đồng trồng trọt vốn đã không dễ, giả sử còn phải gánh nước tưới đất, vậy e là có lòng mà không có sức. Nghĩ tới nghĩ lui thì đào kênh dẫn nước vẫn là tiện lợi nhất.”

ḳyhuyen com. “Hay cho Ngụy Hạo! Ta thích nhất chính là tấm lòng này của ngươi.”

Trần Mạnh Nam cười hặc hặc tán dương, chỉ quạt xếp trong tay về phía Ngụy Hạo, đoạn đổi chủ đề: “Đợi khi hoa khôi đến, Ngụy Hạo cũng có thể đến hẻ, hé hé.”

Cũng khó trách Trần Mạnh Nam sốt ruột trông chờ Ngụy Hạo, bởi huyện Ngũ Phong có năm thư viện lớn, thư sinh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt tranh đoạt hoa khôi trước giờ đều không nhờ vào thi từ ca phú, mà là nhờ nắm đấm, thỉnh thoảng còn nhờ đao kiếm.

Ai đánh thắng, người đó có quyền hái hoa bắt bướm, khi đó mới là lúc thơ từ ca phú được dùng, còn trước đó, ngâm thơ đối câu gì đó chẳng tác dụng gì.

Ngụy Hạo thân thể cường tráng lại có trong tay đao pháp gia truyền, ở trong năm thư viện lớn của huyện Ngũ Phong chính là kẻ giỏi đánh đấm nhất, thế nên chỉ cần có Ngụy Hạo ở đó, thư sinh thư viện Chu Tước làm khơi khơi thôi cũng có thể có được cả đêm ái tình trong câu lan.

Còn nếu Ngụy Hạo không có ở đây…

Vậy thì khổ rồi, ái tình gì đó không có thì chớ, hôm sau mắt tím mặt sưng là chuyện bình thường.

Thân như kẻ bảo hộ, người dẫn lối nên cũng dễ hiểu cho việc thư sinh trong viện coi hắn là hải đăng dẫn đường.

Trên đường về nhà, lúc đi qua đầu cầu chợ cá, đương lúc muốn qua cầu, hắn bỗng nghe thấy tiếng cãi vã.

ḳyhuyen com. Ngụy Hạo đảo mắt một cái, thì ra là mấy ‘ngư bá’ đang nháo sự, có mấy ngư nông bị đánh loạn thành một đoàn, cá bắt được cũng rơi vãi đầy đất.
“To gan! Ban ngày ban mặt, há lại để cho mấy người các ngươi làm càn phá chợ.”

Quát lớn một tiếng xong, Ngụy Hạo cởi bao phục đựng quần áo sách vở xuống, xắn tay áo phăm phăm bước tới.

“Không ổn rồi! Là Ngụy Đại Tượng!”

“Té lẹ ca ca ơi, Ngụy Đại Tượng tới rồi.”

“Đại ca, thằng Ngụy Đại Tượng đến rồi!”

Mấy gã ‘ngư bá’ đang đánh đấm say sưa, nghe được thì như sấm đánh giữa trời quang, lại thấy Ngụy Hạo vừa xắn tay áo vừa bước nhanh tới thì sợ mất mật, hai tên trong đám co giò chạy trốn, miệng la lớn báo động.

Trùm đám ngư bá đeo một miếng che phía con mắt chột, quay đầu nhìn quanh hỏi: “Ngụy Đại Tượng đâu?”

“Ông mày ở chỗ này nè!”

Ngư bá kia quay phắt đầu lại, tức thì thấy ngay Ngụy Hạo đưa một tay chộp đúng cổ áo khiến gã không thể trốn tránh, theo ngay sau đó là một quyền đấm ngay con mắt lành của gã.

ḳyhuyen com. “Úi a…”

“Cẩu tặc! Còn dám ỷ thế hiếp người không?”

“Đáng đánh!”

Ngư bá kia tránh không nổi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, đúng là mồm miệng kiên cường.

“A! Ngươi còn sắm vai Trấn Quan Tây(2) à? Đồ chó má này, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!”

Tay phải vừa thu, tay trái liền tới, bôm bốp mấy vả khiến mấy gã thủ hạ của ngư bá kia không dám bước lên một bước, chỉ dám đứng xa xa kêu la: “Ngụy Đại Tượng, kính xin tha mạng a, ca ca cũng chỉ là phụng lệnh làm việc, ngươi cũng biết là oan có đầu, nợ có chủ a.”

“Hừ! Đợi ta thi đậu rồi, nhất định tới đạp nát cửa nhà chủ nhân các ngươi!”

Ngụy Hạo còn chưa nguôi giận, nhấc chân đạp ngư bá bẹp dúm dưới đất: “Chó chết, còn không mau bồi thường tổn thất cho mấy ngư dân này.”

“Ta bồi thường, ta bồi thường, ta bồi thường ngay đây…”

Ngư bá kia mới rồi còn cứng mồm cứng miệng, lập tức tranh thủ mượn dốc xuống lừa(3), chỉ sợ Ngụy Hạo đổi ý thì đầu gã hóa cái đầu heo.

Mấy gã ngư bá góp tiền lại, bồi thường xin lỗi từng ngư dân một xong, nghe Ngụy Hạo quát một tiếng ‘Còn không mau cút đi’, liền lập tức quay đầu chạy trốn.

Đám người xung quanh thấy cảnh này liền cười vang khen hay, không ít người nhịn không được còn vỗ tay reo hò.

Ngụy Hạo đang định về nhà lại nghe một ông lão đánh cá lớn tuổi gọi giật lại: “Ngụy gia tướng công(4), lão già này không có gì báo đáp, mấy thứ này nếu người không chê thì cầm đi.”

“Không thể được, không thể được, ta bênh người yếu thế không phải vì thế này, lão trượng tuyệt đối không được a.”

Luôn miệng cự tuyệt trái lại khiến ông lão khẩn trương hơn, chỉ nghe lão nói: “Chỉ là một chút vỏ sò xác ốc không đáng tiền, nếu Ngụy gia tướng công không nhận, lão già này về nhà nhất định sẽ bị vợ mắng, kính xin Ngụy gia tướng công nhận lấy…”

“Ta thấy ngại quá.”

Chắp tay từ biệt, Ngụy Hạo liền cầm theo một túi sò ốc, nhặt bao sách vở lên rồi cất bước về nhà.

Có người xứ khác đi qua trông thấy một màn này, tò mò hỏi: “Sao lại có người gọi Đại Tượng?”

Tiểu nhị ở quán trà đầu cầu cười đáp: “Cái này trích từ câu Đại Tượng Vô Hình(5), tú tài kia họ Ngụy tên Hạo, tự là Đại Tượng, trước nay hay bênh vực kẻ yếu, lòng dạ vô cùng hiệp nghĩa. Lại bởi học ở thư viện Chu Tước, mà chu tước màu đỏ nên được gọi là Xích Hiệp tú tài.”

“Rõ ràng là người đọc sách mà lại không giống người đọc sách.”

Người xứ khác kia, tay cầm quạt xếp, mắt phượng mày ngài, nhìn bóng lưng Ngụy Hạo đang sải bước đi xa, ánh mắt có chút bất ngờ.
___________________________________________________

Chú giải:
1. Khăn vuông tú tài: Thời phong kiến, cách ăn vận thể hiện khá nhiều cho thân phận, địa vị con người. Các tú tài hoặc người đọc sách thường mang một chiếc khăn (nói đúng hơn thì là mũ vải) có hình dáng...vuông ^^ Hơi khó miêu tả bằng một đoạn ngắn, bạn có xem phim Bao Thanh Thiên thì cái khăn vuông trong chương này chính là thứ Công Tôn Sách đội.
2. Trấn Quan Tây: Đầy đủ phải là Trấn Quan Tây Trịnh Đồ hay Trịnh đồ tể ở trấn Quan Tây, là một nhân vật ác bá chuyên bắt nạt người yếu thế trong truyện Thủy Hử, kết quả bị Lỗ Trí Thâm đánh chết.
3. Mượn dốc xuống lừa: Nguyên gốc là tá pha hạ lư, ý chỉ việc lợi dụng hoàn cảnh để hành động.
4. Tướng công: Thường được hiểu là cách gọi của người vợ dành cho người chồng, tuy vậy nó còn là cách gọi thư sinh, quý nhân, tể tướng.
5. Đại Tượng Vô Hình: Câu này được trích từ chương 41, Đạo Đức Kinh của Lão Tử, ý chung là những sự vật sự việc to lớn thường không có hình dạng cố định, khó nắm bắt, hình dung.

Hãy tắt ads block nếu nội dung không được hiển thị