Vạn năm trước, đạo pháp thịnh thế, nhân giới thần giới bất phân, Bách Việt tộc thịnh vượng, quốc thổ rộng lớn, cường giả như rừng. Tương truyền Bách Việt tổ tiên là Long tộc và Tiên tộc, do nhân duyên tương hợp đã sinh ra trăm tộc, bách nghệ tinh thông, phát triển tới cực thịnh. Tuy nhiên sau một trận chiến, Bách Việt thảm bại, cường giả vẫn lạc rơi rụng, tộc nhân tử thương vô số, ngoại tộc đô hộ, Bách Việt dần lụi tàn.
Trong vạn năm dưới ách thống trị, Việt tộc vẫn không ngừng đản sinh ra cường giả, vô số kỳ nhân dị sĩ, đứng dậy vì tộc mình tranh thủ một con đường sống, tranh giành mệnh số với trời.
Vạn năm sau, Đại Việt quốc là nơi duy nhất còn lại che chở Việt Tộc, tuy không tính là rộng nhưng đủ để dung thân. Đứng trên Tản Viên Sơn, nhìn về phía đông là Đại La Kinh với tam trùng thành quách, bên cạnh là Dâm Đàm và Đại Hoàng Giang, long khí lượn lờ, cả tòa thành dường như muốn thăng thiên. Bấy giờ là triều Lý, Đại Việt đã tự chủ được hơn trăm năm, tuy nhiên thiên hạ chưa yên, tứ mặt giáp địch.
Phía bắc Thiên Quốc Hãn tộc ngạo mạn, tự xem mình như thiên tộc nắm thiên mệnh, thường xuyên uy hiếp biên giới nhăm nhe xóa bỏ Việt tộc, chắc hẳn xem đấy lý tưởng của tộc mình.
Phía nam Chiêm quốc Hồi tộc giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, thường xuyên xua quân cướp phá Diễn Châu, chém giết bắt bớ người vô tội.
Tây Lâm rừng thiêng nước độc, yêu thú hoành hành, xem tộc nhân như thực phẩm, gia súc chăn thả, vô pháp vô thiên.
Đông Hải sóng gió liên miên, thủy yêu tác quái thậm chí còn hơn cả Tây Lâm yêu thú, nào cá mập, cá sấu, tôm, cua, nghêu, sò, ốc, hến ... yêu vật nhiều vô kể không thiếu thứ gì.
Cũng may, mệnh số Việt tộc còn chưa tới nỗi điêu linh, cường giả vẫn tiếp tục đản sinh, tứ đại phái gồng mình trấn trụ tứ phương cùng quân đội triều đình.
Phía tây Thiên Môn đạo đệ tử vẫn canh chừng Bạch Mã Cốc, hàng ngày dốc sức bày thiên kỳ bát quái trận pháp, cùng Vạn Tiệp quân đối đầu chém giết với Tây Lâm yêu thú đều như cơm bữa.
Phía Nam Chử Đạo Viện tọa hạ tại Hống Sơn, mây mù lượn lờ, cây cỏ xanh tốt, toát ra tiên cảnh ý vị, nhưng các lão đạo sĩ nào có lòng thưởng ngoạn, vẫn bôn ba xuôi ngược giúp đỡ Hùng Lược quân phòng bị Chiêm quốc Hồi tộc cao thủ ám sát, hãm hại tộc nhân mình.
Thế nhưng các lão đạo sĩ vẫn còn tính là sung sướng, thân là Phật môn đệ tử phải ngồi tụng kinh, tu tới cảnh giới sắc không không sắc, miễn nhiễm hồng trần nhưng các Lão tăng của Pháp Vân Tự diễn luyện quyền pháp với Hãn tộc còn nhiều hơn gõ mõ, còn may là Bảo Thắng quân không phải phường giá áo túi cơm.
Nhàn nhã nhất có lẽ là Vô Vi phái, tọa hạ tại Thạch Bi Sơn, ngay trước cửa bể Thần Phù Môn, nơi đó có cát vàng biển xanh gió mát, nhưng trộn lẫn trong đó là mùi huyết tinh của thủy yêu cùng vố số Vô Vi Tông đệ tử và Ngự Long Quân.
Tứ phái hợp lực cùng triều đình vẫn kiềm chế quần địch, nhưng cũng chỉ là lay lắt, tông phái địch quốc có dư, chung quy cây non không chống được bão lớn, nhưng thế đã là phúc phận muôn dân, cộng thêm nhân tài xuất hiện lớp lớp, Việt tộc truyền thừa dài lâu, triều đình sáng suốt, ắt có ngày quật khởi.
Hàng ngày, thiếu niên Lý Minh cùng lão hồ đồ nghiện rượu Tả Ao tứ xứ lang bạt, cày thuê cuốc mướn, chăn dê thả bò, không việc gì không làm. Có khi nào số phận Việt tộc đặt trên vai thiếu niên này, khoan hãy nhắc đến, nhiệm vụ trước mắt của hắn là kiếm thật nhiều tiền để lo cơm rượu hàng ngày của hai ông cháu, bụng không no miễn bàn chuyện thiên hạ.
P/S : Tác giả viết theo đam mê, không chút phí tổn, cốt truyện mưu mô trùng trùng pha lẫn bi thương hài hước, mong các đạo hữu ủng hộ.